Đúng lúc này, Ứng Long ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng long ngâm vang vọng đất trời. Trong tiếng long ngâm của nó bộc lộ niềm vui sướng không sao che giấu được.
Tô Dương cũng thật cao hứng, tiềm lực của Ứng Long đã có thể đột phá đến Thần cấp thượng phẩm!
- Ai nha! Chớ kêu!
Tô Dương bất đắc dĩ ngắt lời:
- Coi chừng hù dọa người Vân quốc!
Ứng Long chậm rãi ngậm miệng, lại dùng cái miệng rộng cọ cọ Tô Dương, khiến cả người Tô Dương đẫm nước.
Nói thật, Tô Dương có hơi ghét bỏ, mặc dù Ứng Long khá xinh đẹp, nhưng miếng vảy trên người nó quá cứng!
Hắn càng ưa thích xúc cảm trên người Kim Lân Mỹ Nhân Ngư hơn, miếng vảy trên thân Kim Lân Mỹ Nhân Ngư vừa mềm vừa nhỏ, cảm giác rất tốt.
Nhưng Ứng Long thân cận Tô Dương, Tô Dương rất vui, dẫu sao cũng là sủng thú mà mình thích.
Hoặc có lẽ là, không có sủng thú nào mà Tô Dương không thích.
- Được rồi! Đây xem như là phần thưởng dành cho ngươi, chờ một thời gian nữa, chỉ cần gặp phải Thần Thú mà ngươi có thể đối phó được, ta đều sẽ thả ngươi ra ngoài chơi, tăng thực lực lên.
- Được, chủ nhân.
Hai chữ “chủ nhân” này khiến Tô Dương hơi vui vẻ, Ứng Long hiếm khi gọi hắn là chủ nhân.
Quay đầu nhìn thoáng qua độ trung thành của Ứng Long đối với hắn, đã tăng lên con số ưu tú 95.
Dẫu sao, trước đây độ trung thành của Ứng Long đối với hắn không tính là rất cao, nói một cách nghiêm chỉnh thì Ứng Long là bị hắn bắt cóc. Dạo gần đây hắn lại không thường xuyên bồi dưỡng tình cảm với Ứng Long, gần như không triệu hồi nó ra chiến đấu trong một thời gian dài.
Độ trung thành 95 đó, đoán chừng cũng là dựa trên việc hắn giúp nó nâng tiềm lực thiên phú...
Ngày thứ hai, Tô Dương mang theo hai cô vợ, Giai Tử và Hạ Na đến thăm mẹ mình là Trương Tú Như, cả em gái và cháu trai của hắn nữa.
Trương Tú Như ôm con trai Tô Dương, cực kỳ vui vẻ, khiến em gái Tô Dương cũng hơi ganh tỵ:
- Mẹ, hình như mẹ thích cháu nội hơn...
Trương Tú Như cười mắng:
- Chẳng lẽ ta chưa từng giúp ngươi ôm con sao? Vả lại cháu trai ta rất ít khi đến đây... nhìn này, nó thật đáng yêu!
Đến chạng vạng, em rể Tô Dương cũng xuất hiện.
Tô Dương nhìn thoáng qua thực lực của hắn, vẫn khá hài lòng, hiện tại đã là Bạch Kim trung phẩm, có thể trở thành Vương Giả cấp Ngự Thú Sư trước ba mươi tuổi.
Đương nhiên, công lao của Tô Dương trong chuyện này là rất lớn. Mặc dù hắn không sử dụng quyển trục cưỡng chế khế ước, nhưng hắn đã cung cấp không ít tài nguyên trân quý cho người em rể này.
Mọi người cùng nhau ăn cơm, Trương Tú Như ôm Mộ Vân, vừa ăn cơm vừa cười hạnh phúc. Tô Dương cạn ly với em rể, nói:
- Sau này các ngươi có thể tự do hơn một chút.
Em gái hỏi:
- Anh, phiền phức được giải quyết hết rồi sao?
Tô Dương gật đầu:
- Xem như đã giải quyết xong, các ngươi có thể thả lỏng rồi.
Em gái nói:
- Vậy thì thật là quá tốt!
Tô Dương nhìn em rể, nói:
- Ngươi cũng có thể về nhà thăm cha mẹ, trong khoảng thời gian này phiền ngươi chiếu cố mẹ và em gái ta.
- Anh đừng nói thế, đây đều là chuyện nên làm.
Sống mai danh ẩn tích lâu như thế, em rể này của hắn cũng phải hi sinh không Ít.
- Tốt! Tới! Chúng ta uống!
Tô Dương cười ôm bả vai em rể.
Ở nhà ba ngày, em rể Tô Dương bắt đầu xin thành chủ được nghỉ để thăm người thân.
Tô Dương nhìn thời hạn được nghỉ là nửa tháng, suy nghĩ một chút, liền quyết định tự mình mang hắn về. Nếu để em rể tự mình đi, nói không chừng phải tốn hơn nửa số ngày phép trên đường.
Hắn cũng có thể tiện đường đến thăm Tần tướng quân, cấp trên cũ của hắn...
Ăn một bữa cơm với Tần Bằng Trình và Diêu đại đội trưởng xong, Tô Dương liền rời khỏi Tây Nam Quân Bộ.
Thật sự là, ở bên cạnh bọn họ Tô Dương không tìm được đề tài nói chuyện nào. Tần Bằng Trình, Diêu Tinh xử sự với hắn vô cùng khách khí, nhưng chính loại khách khí ấy khiến Tô Dương cảm thấy xa lạ, cảm thấy xa cách. Con người Tô Dương vốn không thích kiểu cách.