- Nói nha!
Liễu Mộng Vân thúc giục.
Nhìn thấy Tô Dương có chút ngượng ngùng, Hạ Na trực tiếp mở miệng nói:
- Mộng Vân tỷ, ta mang thai!
Liễu Mộng Vân:
- À?
Giai Tử:
- Mang thai?
Tần Tiểu Tiểu:
- Làm sao có khả năng chứ?
Liễu Mộng Vân có hơi tức giận thật!
Giai Tử thì kinh ngạc, không ngờ Hạ Na lại dám làm như vậy.
Tần Tiểu Tiểu thì sao?
Nàng nhìn chằm chằm cái bụng của Hạ Na, vô cùng ước ao.
Liễu Mộng Vân đau đầu xoa trán một cái. Đương nhiên nàng đã sớm nhận ra mối quan hệ giữa Tô Dương và Hạ Na, Tô Dương thì còn đỡ, nhưng một cô gái nhỏ như Hạ Na sao có khả năng giấu giếm được ánh mắt của mình?
Hiển nhiên, Liễu Mộng Vân đã chuẩn bị tâm lý cho việc Tô Dương và Hạ Na sẽ trở nên thân mật hơn. Nàng nghĩ Tô Dương phải bồi dưỡng người, mà cả đời này Hạ Na cũng không thể rời khỏi Tô Dương. Với lại, nàng biết Tô Dương còn rất trẻ, vẻ ngoài lại anh tuấn, thực lực còn cường đại, loại đàn ông chất lượng cực cao này nhất định sẽ có rất nhiều cô gái xinh đẹp giành nhau nhào vào trong ngực hắn.
Liễu Mộng Vân cảm thấy, Tô Dương cùng với Hạ Na sẽ tốt hơn, dẫu sao so với việc hắn mang một cô gái nào đó ở bên ngoài về, thì Hạ Na có thể khiến nàng dễ chấp nhận hơn một chút.
Nàng hiểu rõ con người Hạ Na, còn từng bồi dưỡng nàng ấy.
Nàng biết cô gái nhỏ này tâm tính không tệ, còn biết rõ trước sau, hiểu thấu đại cục, lại có chút sợ hãi cùng không muốn rời xa nàng.
Cho nên, nàng mới có thể chấp nhận Hạ Na.
Có Hạ Na giám sát, giúp nàng chia sẻ áp lực, vẫn tốt hơn để Tô Dương ở bên ngoài mang phụ nữ về nhà. Cho nên, trước đây sau khi phát hiện mối quan hệ giữa Tô Dương và Hạ Na, nàng liền vờ như không biết.
Nhưng nàng lại không ngờ được, Hạ Na trực tiếp mang thai.
Liễu Mộng Vân hít một hơi thật sâu, chống nạnh hung ác trợn mắt nhìn Tô Dương, hô:
- Lúc nào làm hôn lễ!
Tô Dương:
- À? Sao cơ?
- Ta hỏi ngươi, lúc nào cưới Nana!
Liễu Mộng Vân cắn răng nói tiếp:
- Chẳng lẽ ngươi định không thừa nhận?
- Ta thừa nhận mài!
- Mộng Vân tỷ, ngươi thật sự tình nguyện cho sư phụ cưới ta?
Nghe Hạ Na nói, Giai Tử liền nhịn không được che miệng cười.
- Sư phụ? Sư phụ gì chứ?
Liễu Mộng Vân bật hết hỏa lực, điên cuồng nhổ nước bọt nói.
- Đã về nhà rồi, các ngươi còn chơi trò đóng vai nhân vật?
- Xin lỗi! Xin lỗi! Ta gọi quen!
Hạ Na vội vàng xin lỗi.
- Mộng Vân tỷ, ngươi thật tình nguyện để cho Tô tướng quân cưới ta?
- Không phải vậy thì sao? Hay là ngươi không muốn có con?
- Đương nhiên muốn chứ! Hạ Na nói tiếp:
- Vất vả lắm mới có.
- Vậy thì để Tô Dương cưới ngươi đi!
- Nhưng mà ta không muốn kết hôn!
Liễu Mộng Vân nói:
- Cuối cùng ngươi cũng phải cho đứa con một phân phận chứ?
Nếu không nó được sinh ra mà không có cha ư? Những người khác nhìn thấy sẽ nói thế nào? Con trẻ sẽ ra sao? Hay là ngươi cảm thấy, cha của nó là Tô Dương... thật sự rất mất mặt?
Tô Dương nhéo nhéo mũi, nhìn sang Hạ Na, mất mặt sao?
Liễu Mộng Vân nói tiếp:
- Có thể không làm hôn lễ, trước tiên cứ lĩnh giấy hôn thú là được.
Hạ Na ngoan ngoãn gật đầu:
- Được rồi!
Ngay cả Tô Dương cũng không ngờ, chuyện mà hắn không thể thuyết phục được, Liễu Mộng Vân chỉ dùng một câu nói đã khiến Hạ Na đồng ý kết hôn với hắn.
Câu nói của Liễu Mộng Vân đã trực tiếp chạm vào tử huyệt của Hạ Na. Cho dù Hạ Na có thích chơi thích quậy đến mức nào, cho dù Hạ Na không muốn chăm sóc trẻ con đến mức nào, thì nàng vẫn phải cân nhắc thật kỹ vấn đề thân phận của con mình.