Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 163: Tiễn Hoắc Côn




Hình như là nghe được động tĩnh, cửa biệt thự bị đẩy ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người thiếu nữ mặc áo đen, dáng dấp thanh tú đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏

- Hai vị này là hầu gái của ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

Từ Vân vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta còn an bài cho ngươi một đầu bếp nữ tay nghề không tệ, một người làm vườn nữa. Tiền lương của bọn họ đều do Xương Vũ Thành chúng ta chi trả! ͏ ͏ ͏ ͏

- Xin chào chủ nhân! ͏ ͏ ͏ ͏

Hai thiếu nữ thanh tú hơi cúi người chào. ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe hai tiếng chủ nhân, Tô Dương đột nhiên có cảm giác bề trên. ͏ ͏ ͏ ͏

Bây giờ còn thịnh hành kiểu này hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Phần lớn thời gian của ta cũng đều ở trong quân đội mà! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương có chút ngượng ngùng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hơn nửa thời gian ta rất ít khi về ở. Ngươi sắp xếp đại cho ta một gian phòng như nhà khách là được rồi. Kì thật như vậy cũng không tệ đâu! ͏ ͏ ͏ ͏

Đối với ăn mặc, sinh hoạt, Tô Dương không chú trọng cho lắm. ͏ ͏ ͏ ͏

Sống hai đời, cho tới bây giờ Tô Dương đều là tự cung tự cấp, chưa từng cần ai hầu hạ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đây là tiêu chuẩn Tần tướng quân định ra. Chúng ta không có quyền thay đổi, trừ phi ngươi tự mình nói với Tần tướng quân! ͏ ͏ ͏ ͏

Từ Vân khổ sở nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Quan trọng nhất là, ngươi dùng tư cách người đứng đầu trong cuộc thi đấu gia nhập vào Xương Vũ Thành chúng ta. Chúng ta nhất định phải cho ngươi đãi ngộ đầy đủ. Bằng không những Ngự Thú sư khác biết được đãi ngộ của ngươi còn cho là Xương Vũ Thành chúng ta không trọng nhân tài… Lại nói, không phải ngươi còn có người nhà hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- À... Vậy nên ta nhất định phải nhận? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương không nhịn được cười. ͏ ͏ ͏ ͏

Từ Vân cũng không nhịn được cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không còn cách nào. Ngươi cũng phải thông cảm cho chúng ta, thông cảm cho Tần tướng quân! ͏ ͏ ͏ ͏

- Lại nói, các nàng cũng cần công việc này! ͏ ͏ ͏ ͏

Từ Vân chỉ chỉ hai cô gái trẻ đứng ở cửa: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ở Xương Vũ Thành, tìm một công việc tốt, kỳ thực thật không dễ dàng. ͏ ͏ ͏ ͏

Hai cô gái trẻ liều mạng gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

Nghĩ đến người nhà, Tô Dương cũng sẽ không vòng vo, thoải mái tiếp nhận. ͏ ͏ ͏ ͏

Có một căn nhà lớn, có mấy người làm, nghiêm túc mà nói cũng không có gì không tốt. ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao Tô Dương cũng không cần trả tiền. ͏ ͏ ͏ ͏

Từ Vân nghiêm mặt nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tần tướng quân dặn ta cho ngươi biết, nếu như ngươi muốn thay đổi Sủng thú, hoặc là muốn nhận Sủng thú mới thì có thể nộp hồ sơ ở quân bộ. Bên trong Xương Vũ Thành chúng ta cũng có rất nhiều trứng Hung thú trân tàng. Trứng Hung thú có tiềm lực Vương Giả cũng có một ít. Ngươi có thể đi nhận miễn phí một trứng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Được, nếu như ta có nhu cầu, ta sẽ đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Có hệ thống bồi dưỡng Sủng thú, Sủng thú trong tay Tô Dương đều có tiềm lực vô hạn! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương vốn không có dự định thay đổi Sủng thú. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương mới vừa đạt được Hoàng kim cấp, trên tay chỉ có một con Bạo Phong chi ưng Hoàng kim hạ phẩm. ͏ ͏ ͏ ͏

Đại Địa Bạo Hùng cùng Địa Ngục Huyết Đằng Hoa cũng chỉ là Bạch ngân cực phẩm. Thất Thải Mê Huyễn Điệp vẫn còn ở Thanh đồng cấp. Tô Dương muốn trở thành Ngự Thú sư Bạch kim cấp, ký kết với Sủng thú thứ năm, thì còn phải cần một khoảng thời gian. ͏ ͏ ͏ ͏

Trở lại nhà khách, Hoắc Côn bọn họ biết được Tô Dương được phân biệt thự ở bên trong thành, nhao nhao yêu cầu được đi tham quan. ͏ ͏ ͏ ͏

Xương Vũ trường, là thành phố trung tâm Tây Nam Bộ, nơi này tấc đất tấc vàng. Người ngoài bình thường căn bản không có quyền cư ngụ trong Xương Vũ thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Cát Nhạc An đi tham quan biệt thự của Tô Dương xong, thấy được hai người làm trẻ tuổi kia liền ước ao trong lòng! ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn lớn tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta phải tu luyện cho tốt! Sau này ta cũng muốn có biệt thự ở Xương Vũ Thành! ͏ ͏ ͏ ͏

Hoắc Côn bĩu môi nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy chí ít ngươi cần có thực lực Ngự Thú sư Bạch kim cấp, chỉ có Ngự Thú sư Bạch kim cấp mới có tư cách ở khu ở biệt thự nội thành Xương Vũ trường! ͏ ͏ ͏ ͏

Cát Nhạc An không còn gì để nói! ͏ ͏ ͏ ͏

Bây giờ hắn mới mười chín tuổi, là Ngự Thú sư Bạch ngân hạ phẩm. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngự Thú sư Bạch kim cấp là mục tiêu phấn đấu cả đời của hắn! ͏ ͏ ͏ ͏

Ngày hôm sau, sau khi tham quan biệt thự, Hoắc Côn, Cát Nhạc An, Tiền Nhiễm bọn họ liền bước lên đoàn tàu Nhuyễn Trùng quay về Thất Tinh thành cùng Tân An Thành. Tô Dương đứng ở nhà ga, tiễn bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏

Tiền Nhiễm ló đầu ra khỏi cửa sổ lớn tiếng gọi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô Dương ca ca, sau này đến Tân An Thành, nhớ tới tìm ta đó! ͏ ͏ ͏ ͏

Tiếng xưng hô “Tô Dương ca ca” này khiến cho Tô Dương có chút bất đắc dĩ. ͏ ͏ ͏ ͏

Tuổi tác của Tô Dương rõ ràng nhỏ hơn Tiền Nhiễm bốn tuổi! ͏ ͏ ͏ ͏

Hoắc Côn vẫy tay khích lệ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô Dương, cố gắng nỗ lực lên! Ngươi là niềm kiêu ngạo của Thất Tinh thành chúng ta! Không có việc gì cũng có thể quay về thăm! ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhất định! Ta nhất định sẽ quay về thăm ngươi và thành chủ đại nhân! ͏ ͏ ͏ ͏

Cự Ma nhuyễn trùng bắt đầu động chân ngắn, đoàn nhuyễn trùng chậm rãi khởi động. ͏ ͏ ͏ ͏