Edit: Sa
Là nghệ sĩ, tố chất cơ bản nhất là gì? Đó là phải linh hoạt tiếp nhận phê bình của người khác, nếu đời sống riêng tư bị xoi mói mà lại lỡ miệng nói hoặc làm gì đó ở trước mặt công chúng hay bị quay lại, ắt sẽ hứng chịu hàng ngàn suy đoán cả thiện ý lẫn ác ý.
Trước kia Lâm Mạn Thiến chỉ nhìn người khác và tự tưởng tượng, còn bây giờ thì cô đã thực sự cảm nhận được. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao nhiều nghệ sĩ thích tạo tai tiếng, bỏ nhiều tiền để mua tin đăng báo, bởi vì tốc độ nổi tiếng chóng mặt này khiến người ta phải khiếp đảm.
Trước đây, Lâm Mạn Thiến chỉ là diễn viên hạng ba không mấy tên tuổi, không có phim đóng vai chính, kể cả phim chiếu mạng, trong những phim đã phát sóng thì vai có nhiều đất diễn nhất là bạn gái cũ trông thì ngây thơ nhưng bụng đầy dao găm của nam chính. Vì vậy, trên Bilibili chỉ có thể xem cô trong vài video được fan cắt nối tổng hợp mỹ nhân showbiz, khán giả đều bình luận cô gái này đẹp quá, nhưng xem qua thì qua chứ không ai nhớ lâu cả. Nhưng bắt đầu từ năm nay, cứ vài ba ngày là cô lại lên hotsearch,
“Cửu Vệ” còn chưa chiếu,
“Hung Thủ” chỉ mới vừa công bố, quá trình trừ một vài chuyện kỳ quặc thì cô không có thông tin gì đáng kể cả, ngay cả chương trình giải trí cũng không tham gia, nhưng chẳng hiểu tại sao mình lại trở thành tiểu hoa. Hiện giờ đi dạo Bilibili, Lâm Mạn Thiến gặp rất nhiều clip chỉ một mình cô, phản ứng của khán giả khi xem nhân vật bạn gái cũ giả tạo là:
“Trời ơi tại sao bà này tâm địa độc ác thế mà tui vẫn thích vậy?!”
“Nam chính bị mù đúng không? Bạn gái cũ đẹp vầy mà đá, phim vô lý dễ sợ.”
“Mệ, bà này đáng ghét inh khủng, nhưng đẹp quá nên tui tha thứ đó.”
“Thương Thiến Thiến nhà tui quá, lần nào cũng đóng kiểu vai này, gương mặt này phải đóng nữ chính mới đúng!”
…
Hơn nữa vì clip cắt nối biên tập quá hot nên bộ phim chiếu mạng này cũng được biết đến nhiều hơn, rất nhiều người cắt ghép cảnh của cô và nam chính. Nhưng với clip này, phản ứng của khán giả là:
“Làm trò gì vậy? Đây là chị bé của Nhất Nhất nhà tụi tui, chủ vid làm gì chị ấy vậy?”
“Bùi Nhất đang vác đao tới đây.”
“A a a đây là chị bé nhà tui mà, tha cho chị bé giùm!!”
“Bùi Nhất đang vác đao tới đây.”
…
Toàn nhắc đến Bùi Nhất, hoàn toàn che mất mặt nam chính, Lâm Mạn Thiến xem xong cũng không biết nên khóc hay cười, hoàn toàn bất lực.
Nhưng nói đi cũng nói lại, không phải fan Bùi Nhất nào cũng thích Lâm Mạn Thiến, còn fan cp cũng chỉ chiếm một phần nhỏ thôi, may là bộ phận nhỏ này vẫn chưa đến mức đi đâu cũng tung hô “cp Than Ôi” để bị chửi.
À, về cp Than Ôi thì là:
Than: Nhất
Ôi: Thiến
Ghép lại là từ cảm thán kinh thiên động địa: Than Ôi!(1)
Sáng tạo lắm phải không?
(1) “Than ôi” (噫嘻) trong tiếng Trung có phiên âm là yīxī, đồng âm với Nhất Thiến.Bùi Nhất cũng cười như điên.
Trong lúc chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học phổ thông và nhân tiện dưỡng thương, cậu làm nhà đầu tư kín tiếng, tới thăm đoàn phim mấy lần, đúng lúc thấy Phương Viên đang xem mấy clip cắt nối cp nên cũng dựa vào cột xem theo. Clip cậu xem có nội dung đại khái là: Cậu là hoàng tử nước khác, thân thể bạc nhược, lạnh lùng xa cách, còn Lâm Mạn Thiến là công chúa nước này, xuất thân cao quý, ngạo mạn kênh kiệu. Lâm Mạn Thiến trúng tiếng sét ái tình với cậu, đã giam cầm cậu, hằng ngày làm thế này thế nọ. Bị khống chế một cách biến thái, Bùi Nhất luôn cho rằng mình ghét cô công chúa này, cho đến khi cô chết, cậu mới phát hiện mình đã yêu cô tự bao giờ, vì vậy cũng chết theo cô. Hai người hóa thành đôi bướm, quấn quýt bên nhau, ngao du khắp chốn.
Chủ clip làm rất có tâm, còn lồng lời thoại và nhạc nền phù hợp với từng khung cảnh, lời tựa cũng rất cảm động.
Bùi Nhất kiên nhẫn xem hết, đến khi đôi bướm xuất hiện, cậu bị sặc nước, tay cầm bình nước ôm trán cười tận mấy phút.
“Này là do fan em làm thật á?”
Hai trợ lý giật thót, lúng túng đứng lên, ho khan: “Ờ, thì là, có một số fan tưởng tượng phong phú nên mới cắt ghép lại…”
Bùi Nhất công tâm nhận xét: “Kể cũng hay đó, biên tập rất hấp dẫn.” Cậu lại bấm một clip khác, xem hết clip này thì rất tò mò gõ bình luận: “Tại sao hình tượng nhân vật của hai người không hoán đổi cho nhau? Bùi Nhất menly thế kia sao lại là tay trói gà không chặt chứ?”
Có người trả lời cậu: “Chính vì vậy mới đáng yêu đó. Lão đại nhà bọn tui là bệnh kiều! Hình tượng tổng tài bá đạo lỗi thời rồi.”
Bé cưng đầy tò mò Bùi Nhất lại đi tìm hiểu “bệnh kiều” là gì.
Bệnh kiều là một chứng bệnh tâm lý. Người mắc bệnh kiều thường có tâm lý quá khích, cố chấp bất thường, đôi khi dẫn đến các hành động cực đoan như làm tổn thương bản thân và người khác.
Cậu nhíu mày, không hiểu mình có biểu hiện gì giống với người mắc bệnh tâm lý. Do đó thiếu niên lạc quan đã tự chụp tấm ảnh rồi đăng lên Weibo.
Bùi Nhất V:
“Hôm nay lại là một ngày rất sáng sủa, rất khỏe mạnh. [hình ảnh]”Lâm Mạn Thiến quay xong, lúc chơi điện thoại thì chợt nhìn thấy dòng trạng thái này, bấm vô ảnh xem thử.
Ánh nắng rạng rỡ, thiếu niên dựa vào cây cột, tóc mái nhẹ rũ xuống trán, mắt đen như mực, sống mũi cao thẳng, nụ cười tươi tắn. Rất sáng sủa, rất khỏe mạnh.
Ớ, hôm nay là ngày gì mà thằng nhóc này lại nổi hứng đăng ảnh thế nhỉ. Mà nói chứ con trai có thể “cân” được camera trước thế này đúng là đáng quý.
Bùi Nhất có thể thể nhanh chóng trở thành tiểu sinh đông fan nhất nhì không phải là không có lý do. Nhưng nhìn một hồi, Lâm Mạn Thiến chợt thấy là lạ. Ơ, cái người ngồi nghịch bùn đăng sau kia sao giống Trần Vũ Hán vậy kìa? À, là Trần Vũ Hán thật! Nhưng Trần Vũ Hán còn mới quay phim với cô ban nãy mà?
Hiện giờ chị Thiến Thiến đã hiểu được tốc độ và phương hướng suy nghĩ của fans Bùi Nhất.
Năm phút trước, chắc chắn họ đang điên cuồng mê trai. Sau đó họ sẽ dần dần cảm thấy có gì đó sai sai rồi tập trung nghiên cứu. Khoảng mười phút sau sẽ có bộ phận fans tỉnh táo và thông minh bắt đầu phân tích các chi tiết trong ảnh, hơn nữa còn thành công phân tích ra kết quả. Họ sẽ nhìn thấy Trần Vũ Hán, sau đó nghĩ tới Trần Vũ Hán đang đóng phim cùng chị bé của Bùi Nhất, rồi lại sẽ phát hiện đây là trường quay, sau cùng là khiếp sợ tưởng tượng: Bùi Nhất đi thăm chị bé quay phim sao?!
Quả nhiên.
“Đằng sau là Trần Vũ Hán phải không? Nhất Nhất đi chơi với Trần Vũ Hán à? Mị hổng biết họ thân nhau vậy luôn á.”
“Hình như là trường quay, Bùi ca ca dưỡng thương xong rồi chuẩn bị đóng phim mới hả ta?”
“Ủa không, Trần Vũ Hán đang đóng phim của Giản Dịch Bình mà, chẳng là Bùi Nhất cũng đóng
“Hung Thủ”?”
“Ế ế, tự nhiên tui nghĩ tới một chuyện!”
“A a a a a a, Lâm Mạn Thiến đang quay phim này mà! Bùi Nhất đi thăm chị bé hả?!!!”
“Bùi Nhất con mẹ nó cậu còn chưa tốt nghiệp cấp ba đó, cậu đừng có mà yêu sớm nhá, bà thím này của cậu chịu không nổi kích động đâu!”
…
Chị Mạn Thiến mất hết sức lực lết ra sân: “Ông anh Bùi Nhất, lần sau quý ngài đăng Weibo có thể nhờ quản lý kiểm tra trước được không?”
Em trai Bùi nhướn mày: “Tại sao?”
“Xem đi.” Chị Mạn Thiến giơ điện thoại ra trước mặt cậu, “Tôi lại bị cậu lôi lên hotsearch nữa rồi.”
Tuy hiện giờ chỉ đứng vị trí thứ 39 nhưng theo kinh nghiệm trước đó, phàm là hotsearch có tên Bùi Nhất thì sẽ lọt vào top 10, chắc chắn lần này cũng không ngoại lệ.
Thiếu niên vẫn dựa vào cây cột nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, mỉm cười: “Lên hotsearch không tốt sao?”
Cậu nhớ rất lâu trước đây, Chốn Đô Thành Ồn à đã đăng một dòng trạng thái, hình như là hồi cuối tháng mười hai năm ngoái, khi họ còn đang quay
“Cửu Vệ”, vẫn chưa thân nhau. Lúc đó, có người không biết là blogger hay fan đã tổng kết số lần lên hotsearch của Bùi Nhất trong một năm, một danh sách rất dài, khiến người chưa từng lên hotsearch phải kinh hồn bạt vía. Vì vậy, Lâm Mạn Thiến cũng bị lay động, đăng Weibo bằng tài khoản phụ.
Chốn Đô Thành Ồn Ã:
“Ôi chao, không biết cảm giác làm vua hotsearch sung sướng nhường nào.”Hiện giờ Bùi Nhất tạm thời chưa cho cô cảm nhận được cảm giác làm vua hotsearch nhưng ít nhất cũng có thể giúp cô trải nghiệm cảm giác thường xuyên lên hotsearch.
Lâm Mạn Thiến hoàn toàn không biết thằng bé này lại giúp cô thỏa mãn cảm xúc nhất thời khi xưa của mình nên hiện giờ rất rối rắm nhíu mày, thở dài: “Bùi Nhất à, cậu không thấy như vậy rất giống như tôi đang dựa hơi cậu hả? Ngày nào cũng lên hotsearch mà toàn là liên quan tới cậu thôi.”
Bùi Nhất nhướn mày: “Nhưng đây là em đăng mà.”
“… Đúng là cậu đăng, nhưng cậu xem đi, tôi cũng bị kéo lên hotsearch đó thôi.”
“Thế không tốt à, tiết kiệm tiền PR.”
“Ờ, nhưng mấy fans này không phải fans phim, tới lúc chiếu phim, lỡ tôi diễn dở thì dễ bị phản tác dụng lắm.”
“Phản tác dụng?”
“Là từ fan biến thành antifan đó.”
Bùi Nhất suy nghĩ chốc lát, cong môi nở nụ cười thản nhiên: “Chị Mạn Thiến, chị phải tin tưởng bản thân. Nếu thích chị vì bản thân chị nhưng lại ghét chị vì phim thì còn làm diễn viên làm gì?”
… Ôi chao, thằng nhóc này đang dạy dỗ cô đó à?
Lâm Mạn Thiến hít sâu một hơi, muốn phản kích nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy cậu nói đúng, không thể nào phản bác được.
Thật ra vốn dĩ cô không giận vì bị Bùi Nhất kéo lên hotsearch, vì như cậu nói, điều này giúp tiết kiệm rất nhiều phí tuyên truyền, nếu cô ý kiến ý cò thì làm màu quá. Cô chỉ cảm thấy cứ như mình đang lợi dụng cậu vậy, cả lương tâm lẫn… tình cảm đều khó chấp nhận. Cô bèn hất cằm, đổi góc độ để khuyên nhủ cậu: “Nhưng cậu không thấy mình bị thiệt thòi hả? Có lẽ cậu không nhận ra nhưng tôi là người ngoài cuộc nên nhìn rõ, ở tuổi của cậu có rất nhiều fans bạn gái, một khi có tin đồn yêu đương thì cho dù là giả, các blogger vẫn lên bài câu tương tác, sẽ mất rất nhiều fans đó. Bây giờ cậu còn nhỏ nên hành động còn cảm tính, đôi khi suy nghĩ không thấu đáo, có rất nhiều chuyện tưởng là bình thường nhưng qua óc tưởng tượng của fans, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Vậy em không được đăng gì cả sao?”
Chị Mạn Thiến tận tình khuyên bảo: “Cũng không phải là cấm cậu đăng bài, chỉ là sau này trước khi đăng thì hãy hỏi ý kiến của quản lý và ekip, họ có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ biết cái gì tốt, cái gì không. Nếu thật sự không dằn nổi thì hãy đăng lên Wechat…” Cô nói được một nửa chợt cảm thấy là lạ, bèn ngừng lại, ngước mắt liền nhìn thấy đôi mắt đen láy của thiếu niên đang nhìn mình, vẻ mặt hờ hững, ánh mắt cũng không có cảm xúc gì, trông rất lạnh lùng. Lâm Mạn Thiến biết Bùi Nhất không phải người ấm áp hiền lành nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy cậu lộ ra biểu cảm đó với mình nên thoáng ngẩn người, “Tôi…” nói sai gì hả?
“Chị Mạn Thiến.” Cậu khoanh tay dựa vào cây cột, giọng hờ hững, “Chị biết tại sao em thi Đạo diễn không?”
“… Tại sao?”
“Bởi vì tuy cảm giác được muôn người chú ý rất tốt nhưng cảm giác bị muôn người kiểm soát rất khó chịu.
Em không thích đến cả quyền tự do hành động cũng không có, không thích mình làm gì cũng phải nghe theo ý kiến của người khác.
Trong điều kiện tiên quyết không phạm pháp, em làm gì là quyền của em, không ai có bất cứ tư cách gì huơ tay múa chân với em. Kể cả sau này em yêu đương hẹn hò, họ cũng không có tư cách phát biểu bất cứ bình luận gì, em không phải cũng không cần làm thần tượng để thỏa mãn ảo tưởng của khán giả.
Nhưng nếu làm diễn viên, mặc kệ em diễn tốt ra sao, họ vẫn xem em là một thần tượng để họ ảo tưởng, vậy thì em không làm diễn viên nữa.”
Thiếu niên huơ chiếc điện thoại trong tay, tóc mái che khuất mắt cậu, khóe môi tựa như trào phúng.
Lâm Mạn Thiến ngẩn người, im lặng hồi lâu mới ấp úng: “Tôi không …” không có ý đó. Tại sao cậu lại nói chuyện với tôi bằng vẻ mặt đó chứ? Những người kiểm soát cậu đâu phải là tôi. Tôi chỉ nhắc nhở cậu một chút thôi, nếu cậu thấy không đúng thì cứ bỏ ngoài tai là được mà. Tại sao lại tỏ ra thù hằn với tôi thế chứ…
Cô mím môi, không nói gì mà xoay người định bỏ đi, nhưng đột nhiên cánh tay bị kéo lại.
“Cậu muốn nói gì nữa?”
Giọng nói đầy luống cuống của thiếu niên vang lên sau lưng: “Chị Mạn Thiến giận hả?”
“… Không có.”
Cậu ngập ngừng: “Em chỉ muốn nói sau này em không còn làm diễn viên nữa, chuyển tới phía sau màn ảnh, có khi trong bốn năm sẽ không công khai xuất hiện. Như vậy độ nổi tiếng và sự chú ý không có ý nghĩa gì với em cả. Vậy nên chi bằng tận dụng thời gian cuối cùng để giúp đỡ bạn bè thân thiết. Nhưng em chỉ có một mình người chị là chị thôi.”
“…”
“Chị giận thật đó à?”
“…”
“Thôi được rồi.” Chiếc điện thoại thò qua tai cô, cậu thở dài, tuy không thấy mặt nhưng nghe giọng coi bộ rất buồn tủi, “Vậy chị xóa đi. Tài khoản cũng cho chị dùng luôn, chị muốn đăng gì cũng được. Đằng nào thì em cũng còn nhỏ, hành động tương đối cảm tính, không biết sẽ có hậu quả nghiêm trọng gì. Chị có kinh nghiệm, chắc chắn biết cái gì tốt, cái gì không, em nghe theo chị cả.”
Hết chương 32