Tỏa Sáng Bên Anh

Tỏa Sáng Bên Anh - Chương 31




Edit: Sa



Nhiều năm sau này, mỗi khi nghĩ lại, Lâm Mạn Thiến cho rằng thời gian huy hoàng nhất đời mình là năm đầu tiên sau khi quen Bùi Nhất. Trong năm đó, cô lên hotsearch vô số lần, mỗi hotsearch đều đứng ở vị trí cao ít nhất một tiếng. Fans tăng lên vùn vụt, các blogger đều chú ý cô, công ty xem cô là cây hái ra tiền.



Có người bình luận rằng: Showbiz năm nay gần như thuộc về Lâm Mạn Thiến.



Cũng năm đó, cô vùng vẫy trong bể bơi, lúc suýt tắt thở, một nhân viên đoàn phim đứng trên bờ thấy là lạ nên mới vội vã nhảy xuống cứu cô.



Khi đó, trong đầu cô hiện lên không phải là hồi ức, không phải là ước nguyện kiếp sau, cũng không phải bất cứ người quan trọng nào mà là một cuộc chiến kịch liệt giữa Purin và Pikachu. Purin nhảy lên người Pikachu, đánh đầu nó, bứt lông nó, tát má nó, vẽ lung tung lên người nó.



Pikachu: Pika pika pika!



Purin: Pu pu pu!



Pikachu: Pika pika pika…



Purin: Pu pu pu!



Pikachu: Pika…



Purin: Pu!



Sau cùng Purin giành được thắng lợi.



Purin cầm micro đánh Pikachu. Pikachu quỳ xuống xin tha.



Pikachu nói: “Mạn Thiến, có sao không? Mạn Thiến? Mạn Thiến, tỉnh lại đi!”



Suy nghĩ của cô bị cắt đứt, mê mang mở mắt, nhìn đám đông vây quanh cô, ngớ người hai phút mới khôi phục năng lực suy nghĩ.



À, cô nhớ ra rồi. Ban nãy cô nghe Bùi Nhất nói một câu kinh hoàng nên giật thót mình, bị trẹo chân, ngã xuống hồ bơi. Ban đầu cô rất bình tĩnh vì biết bơi, nhưng vài giây sau chợt phát hiện chân bị chuột rút, mà để tăng độ chân thực nên họ quay ở hồ bơi sâu một mét bảy lăm, đủ dìm chết người chỉ đứng tới vai nam chính như cô.



Tiểu tiên nữ Thiến Thiến bắt đầu luống cuống, nhưng lại nghĩ trên bờ có rất nhiều người, thấy cô ngã chắc hẳn sẽ cứu cô, song, trong khi cô giãy giụa gần chết vẫn chưa thấy ai cứu. Đến khi vất vả lắm mới chống chân xuống đáy hồ rồi bật mạnh lên, ngoi lên mặt hồ, cô loáng thoáng nghe thấy đạo diễn Giản khen ngợi: “Tốt lắm! Cực kỳ tốt!”



“…”



Trong lúc cô đang đứng giữa lằn ranh sống chết thì người trên bờ lại đang xem cô như đang xem biểu diễn bơi nghệ thuật sao?



Pikachu đã sắp mất đi khát vọng sống rồi. Còn cô lại đang vùng vẫy trong bất lực, cũng không còn sức lực đâu để cứu vớt nó.



May là trước khi Purin đánh chết Pikachu, cô được cứu lên bờ. Rất may là nhân viên phản ứng không quá muộn nên không có hậu quả nghiêm trọng nào.



Lâm Mạn Thiến chỉ bị sặc nước, ù tai, trong thời gian ngắn không nghe rõ lắm, lúc được đỡ ra ngoài, cô nghiêng đầu cho nước chảy ra khỏi tai, sau đó ngồi thừ người mấy phút.



Trợ lý dè dặt: “Chị Mạn Thiến có sao không? Em xin lỗi, tại em hết, đáng lẽ em không nên cho chị xem livestream…”



Livestream? Livestream gì cơ?



A! Lâm Mạn Thiến tỉnh táo lại ngay. Cô ngã xuống nước là vì phát sóng trực tiếp của Bùi Nhất chứ đâu! Con Pikachu này dám nói cậu và cô là quan hệ hôn nhau ngay trước mặt hàng triệu fans, cậu điên rồi hả?



CẬU ĐIÊN RỒI HẢ?!



Lâm Mạn Thiến ngẩng đầu, lấy khăn trùm mái đầu ướt nhẹp, hỏi cô bé trợ lý mới: “Nãy em nói xem lại livestream được đúng không?”





“Sao ạ?”



“Pikachu, à không, Bùi Nhất livestream xong chưa? Điện thoại của chị đâu? Đưa chị, chị tự xem, để coi máy phát điện bị chị đánh còn chút hơi tàn này lại nói gì nữa!”



Phương Viên đứng bên cạnh nhìn nghệ sĩ nhà mình đang nổi điên, nuốt nước bọt, đưa điện thoại cho cô: “À thì Mạn Thiến đừng giận, Bùi Nhất thông minh lắm, cậu ấy biết rõ mình đang làm gì mà.”



Lâm Mạn Thiến phớt lờ cô ấy, mở Weibo, xem bảng hotsearch.



Quả nhiên.



#Bùi Nhất hôn rồi#



#Bùi Nhất Lâm Mạn Thiến#



#Bùi Nhất livestream#



Từ khi cô tiến vào làng giải trí đến nay, đây là khoảng thời gian ồn ào nhất.



Ban đầu là thi Đạo diễn, sau đó bị chém, bây giờ thì công khai nói chuyện hôn hít. Tự mình giành hotsearch với mình, hoàn toàn mặc kệ tôn nghiêm của mấy nhà khác mua hotsearch và quy tắc thị trường, người như vậy, nói cậu muốn tự nướng mình, Lâm Mạn Thiến cũng tin.



Cô hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng, phớt lờ bình luận, tìm video phát sóng của Bùi Nhất. Vừa mở ra, màn hình lập tức hiện lên gương mặt điển trai đến mức khiến người ta muốn giận cũng không giận nổi, buộc phải cảm thán tại sao trên đời này lại có thiếu niên đẹp trai như truyện tranh vậy chứ.



Thiếu niên truyện tranh biếng nhác dựa lưng vào đầu giường, tay cầm mấy viên kẹo Vượng Tử màu đỏ, trò chuyện câu được câu chăng.



Nhân viên chỉnh điện thoại giúp cậu, sau đó chọn bình luận để cậu trả lời, tăng sự tương tác cho thêm phần sống động vì ai cũng biết Bùi Nhất không đời nào chủ động làm việc này.



Nhân viên: “Bùi Nhất, mọi người hỏi vết thương của cậu thế nào rồi, bây giờ còn đau không.”



Bùi Nhất: “Đau.”



Lập tức có một đống bình luận xót xa. Có người sốt sắng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hỏi cậu bị thương có nghiêm trọng không, có để lại sẹo không, còn có người đề cử thuốc trị sẹo gia truyền của nhà mình. Vì bình luận đại khái giống nhau nên cậu cũng đọc được, mỉm cười: “Để lại sẹo cũng không sao, vết sẹo là huy chương của đàn ông mà. Nhiều người phải đi xăm hình, còn tôi thì khỏe hơn nhiều, chỉ cân cởi áo là có thể thể hiện cuộc đời mưa máu gió tanh, chẳng lẽ không tốt sao?”



Fan 1: Tốt tốt tốt, tốt quá đi chứ!



Fan 2: Idol em khí phách quá, nghe đi nghe đi, những lời này rất tốt, rất lạc quan!



Fan 3: Xem đi, đây là thái độ sống lạc quan cỡ nào chứ!







Lâm Mạn Thiến nhất thời phân tán suy nghĩ, nhớ hồi sáng nay đi thăm cậu, cậu nhíu mày than thở: “Bác sĩ nói mấy vết chém có thể để lại sẹo.”



Vẻ mặt cậu khiến người ta rất đau lòng, cô đột nhiên dâng trào tình mẫu tử, nói chắc nịch: “Để lại sẹo đâu có sao, có câu vết sẹo là huy chương của đàn ông mà. Cậu nghĩ đi, nhiều người phải xăm hình, còn cậu thì chẳng cần xăm gì, chỉ cần cởi áo là để thấy cậu trải qua cuộc sống mưa máu gió tanh, chẳng lẽ không tốt sao?”



Cậu nhướn môi cười: “Tốt.”



… Dám sao chép ý tưởng và lời nói của cô, hứ!



Tiếp theo vẫn là hỏi đáp qua lại. Trên màn hình, vẻ mặt thiếu niên thả lỏng bình thản, trông không giống bị thương nặng tẹo nào, nhưng như vậy lại giúp fans an tâm hơn lời nói trấn an rất nhiều. Do đó, chỉ chốc lát sau, không ai đề cập tới chuyện không vui này nữa mà bắt đầu háo sắc và bày tỏ tình yêu của mình với thần tượng.



Lâm Mạn Thiến chán chường chờ đợi, lúc gần hết, cuối cùng cũng tới đoạn mà cô muốn xem.




Chuyện là vầy:



Đầu tiên, có người hỏi vì sao có nhiều kẹo thế, là ai mua?



Bùi Nhất đọc được câu hỏi, thuận miệng đáp: “Chị bé của các bạn mua. Tôi vốn dĩ chỉ muốn một viên thôi, nhưng chị ấy giỏi Toán quá, tính được mua bốn ký rưỡi sẽ được lời nửa ký nên mới mua nhiều, bảo tôi giữ lại sau này tặng bạn.”



Fans xem phát sóng trực tiếp bùng nổ.



“Chị bé là chị mà tui đang nghĩ tới phải không?”



“Chị bé là chị bé Lâm Mạn Thiến hả?”



“Kẹo là do chị bé Lâm Mạn Thiến mua ư?”



“Rốt cuộc ai là chị bé hả trời, Bùi Nhất nói rõ xem nào!”







Thiếu niên nhướn mày, hơi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ tôi còn chị bé khác sao?”



Fans: …



A a a a a a!



A a a a a a a a a!



Tuy nhân viên thấy sự việc đi hơi xa, lập tức chuyển đề tài, chen vào cười nói các kiểu nhưng vẫn có một số người kiên trì không ngừng dây dưa chủ đề chị bé và kẹo. Kẻ lắm tiền là một trong số đó.



Chuyện sau đó là một vài đoạn Lâm Mạn Thiến đã nghe. Bởi vì lúc phát sóng trực tiếp mạng giật quá nên cô không xem được hết, bây giờ thì đã rõ ràng.



Thiếu niên nhướn môi, ung dung đọc bình luận.



“Quan hệ gì à… Hừm, sao lại hỏi câu này nhỉ.”




“Không phải đã rất rõ ràng sao?”



“Bình thường chứ. Dĩ nhiên bình thường.”



“Chính là quan hệ hôn nhau bình thường.”







Lâm Mạn Thiến ngừng thở, không nhìn đống bình luận đang nổ tung mà vẫn nhìn chằm chăm đôi môi của Bùi Nhất. Thiếu niên khẽ hé mở đôi môi mỏng, nở nụ cười biếng nhác: “Bác sĩ nói tôi cần nghỉ ngơi, không livestream lâu được, hôm nay tới đây thôi nhé.”



“Trước kỳ thi đại học thì cũng có bế quan học tập. Nói chung là chuyện điểm số không thể để mất mặt được.”



“… Muốn biết vậy à?” Cậu nở nụ cười vô tội: “Nhưng tôi đã ký hợp đồng bảo mật rồi, bây giờ chưa nói cho các bạn biết được. Chờ tới ngày một tháng sáu nhé. Tôi nghĩ tới hôm đó chắc các bạn sẽ biết thôi.”



“Ngủ ngon.”



Ngủ… ngon?




Cậu nói lập lờ nước đôi như vậy thì ai mà ngủ ngon nổi chứ! Fans đều sắp bị màn hình đen thui làm cho tức chết kia kìa!



Nhưng Lâm Mạn Thiến hiểu được, lúc cậu nói ngày một tháng sáu, cô đã hiểu ngay, bởi vì hôm đó là ngày phát sóng phim “Cửu Vệ”, mà trong phim, em trai Bùi Nhất đã dâng hiến nụ hôn màn ảnh đầu tiên.



Tất nhiên, Lâm Mạn Thiến thông minh, fans cũng không ngu, chỉ cần liên tưởng một chút là biết ngay Bùi Nhất và Lâm Mạn Thiến có cảnh hôn trong phim “Cửu Vệ”. Bùi Nhất nói một cách rất thoải mái, mà lịch chiếu phim cũng đã công bố, vì vậy khán giả sẽ nghĩ có lẽ là cậu tuyên truyền cho phim mới.



Nếu là trước đây, chắc chắn Lâm Mạn Thiến cũng sẽ ho rằng đây là màn tuyên truyền hoàn hảo, vừa tương tác với bạn diễn vừa kéo sự chú ý cho phim, hiện tại cả Weibo đều đang thảo luận phim “Cửu Vệ” và “quan hệ hôn nhau”.



Nếu người này không phải là Bùi Nhất và người “cướp mất nụ hôn đầu của Nhất Nhất” không phải là cô, chắc chắn Lâm Mạn Thiến sẽ ủng hộ màn tuyên truyền này.



Nếu…



Cô vào tài khoản của mình. Bình luận, tin nhắn, lượt theo dõi đều bùng nổ như bom hạt nhân.



Không có nếu.



Trước kia, khi còn vô danh, Lâm Mạn Thiến luôn nghĩ những nghệ sĩ nổi tiếng ngày nào cũng lên hotsearch, nhìn danh tiếng của mình ngày càng tăng lên sẽ có cảm giác gì? Bây giờ thì cô biết rồi. Đứng trên đống lửa. Ngồi trên đống than. Đứng ngồi không yên. Run như cầy sấy. Hoảng loạn tứ bề. Mặt mũi xám ngoét. Mặt mũi trắng bệch. Mặt không chút máu. Mặt mày xám xịt.



Trong đầu, trong lòng dâng lên xúc động muốn tự thiêu.



Đúng lúc này, em trai Pikachu đột nhiên gọi điện.



Chị gái Purin gằn giọng: “A lô.”



“Chị Mạn Thiến, hôm nay em bất cẩn, em nghĩ em nên xin lỗi chị.”



Tốt, coi như còn có nhân tính.



“Cậu bất cẩn cái gì?”



“À, ban nãy lúc lướt Weibo em bất cẩn trượt tay like một bình luận.”



“… Bình luận gì?”



Đối phương chưa kịp trả lời thì Phương Viên đã cực kỳ có trách nhiệm đưa cho cô xem.



“Đã kẹo Vượng Tử, mà còn màu đỏ, rồi lại tặng bạn, có khác gì kẹo hỉ không?”











Chị Mạn Thiến vốn định tha thứ cho cậu một lần thì giờ: “Bùi Nhất, cậu biết không, tôi vừa nghĩ ra chủ đề phát sóng trực tiếp của mình.”



“Chủ đề gì?”



“Nướng Bùi Nhất.”



Hết chương 31