Chương 2: Khối Cầu Dyson
Hắn nắm chặt bàn tay và không suy nghĩ nhiều, hắn lấy điện thoại và truy cập trực tiếp vào trang web của công ty. Nhân tiện, hắn cũng nhìn một chút diễn đàn để xem người ta nói gì về chủ đề mới này.
Trang đó có rất nhiều phản hồi, hầu hết đều tích cực, chỉ có một số phản hồi tiêu cực. Mạnh Hạo quan tâm nhất đến phản hồi tiêu cực. Bởi vì phần lớn các phản hồi tích cực có thể là do công ty thuê người tự đánh giá.
Trong phần đánh giá 1 sao, Mạnh Hạo thấy có khá nhiều bình luận về một số vấn đề phát sinh.
[Cái thế giới này có vấn đề, khi tôi vào được một chút liền bị tiêu diệt, những sinh vật kia quá mạnh, sao trí thông minh nhân tạo không có cơ chế bảo vệ chúng ta.]
[Việc nâng cấp kinh nghiệm thật khó, làm sao để tăng cấp đây.]
[Tôi nghe nói thứ này có thể làm hỏng trí não, ảnh hưởng đến sự phát triển của tâm trí, một số chuyên gia đã khuyến cáo hãy tránh xa nó.]
[Tôi còn nghe nói thứ này có thể có âm mưu, có virus đang lấy đi thông tin của chúng ta.]
[Trí thông minh nhân tạo không có gì tốt, sớm muộn nó sẽ muốn gây hỗn loạn, tôi đã nhìn thấy tương lai với các robot xâm lược.]
Mạnh Hạo click vào một số bài báo, có giáo sư tiến sĩ còn lo lắng về con trí thông minh nhân tạo này. Tuy nhiên, hầu hết chỉ là phỏng đoán, miễn là nó không gây c·hết người thì cũng an toàn. Vấn đề duy nhất là cần cẩn thận với nguồn điện.
Nhưng dù sao đi nữa, chỉ cần chìm đắm trong giấc mơ, dù nó có thực hay không, Mạnh Hạo cũng đã thỏa mãn. Thực sự, thế giới hiện tại quá nhàm chán, có thể thế giới mà hắn đang sống cũng không phải là thật.
Có thể hắn nói như vậy sẽ bị người khác chỉ trích là điên tâm thần, nhưng quan trọng gì đâu.
Chỉ cần vui vẻ, dù là ảo hay thật, không quan trọng gì cả.
Đã quyết, liền làm.
Mạnh Hạo mở tài khoản ngân hàng, rút hết số tiền mà hắn kiếm được trong suốt 13 năm để chi tiêu.
Hắn đã có quyết định đúng không do dự, hắn không biết đó là đúng hay sai.
Mạnh Hạo soạn một đơn xin việc gửi online cho công ty, hắn vứt thêm thẻ nhân viên treo trên cổ vào sọt rác, huýt sáo và rời đi.
Vừa đi, tâm hồn hắn vừa bay lên trời.
Từ nay về sau, cuộc đời này đối với ta đã nhạt nhẽo.
Mạnh Hạo đi theo con phố, bản thân hắn đến một công ty giao dịch tư nhân, chuẩn bị mua những thứ mình cần.
Một cái quẹt thẻ, bảng thông báo liền xác nhận qua nhận dạng khuôn mặt, hệ thống máy móc hiển thị danh sách các mặt hàng hắn đã mua trên màn hình.
Chủ yếu là đồ gia dụng và đất đai.
[Chúc mừng quý khách đã đặt mua thành công hệ thống nhà kính nhân tạo. Từ nay trở đi, bạn có thể trồng cây thảo dược một cách thoải mái. 115 robot, 18.000 gói dinh dưỡng tổng hợp, 17 hệ thống radar phòng thủ, 100 bộ mũ giáp kết nối trí tuệ nhân tạo.]
Một đoàn phi cơ hạ xuống từ trên trời, chuyên vận chuyển hàng hóa cho Mạnh Hạo. Cuối cùng, Mạnh Hạo đã là khách hàng VIP mua nhiều như vậy. Công nghệ giao hàng tự động đã được tích hợp sẵn để phục vụ hắn, không phải là chuyện lớn.
Hắn nhảy lên phi cơ và ngồi vào buồng lái. Phi cơ khá hiện đại, nhưng Mạnh Hạo lại không biết lái, nên hắn đành bấm nút xanh chế độ trí tuệ nhân tạo trên bảng điều khiển. Hệ thống ồn ào khởi động, Mạnh Hạo nhìn thấy đuôi máy bay phản lực bắn ra ngọn lửa xanh, một cú hất cánh đẩy hắn lên cao trên bầu trời.
Bay lên không gian, Mạnh Hạo thoát khỏi mây trời, cảm nhận một tốc độ nhanh chóng. Hắn nhìn xuống thành phố, các tòa cao ốc thu nhỏ trong tầm mắt hắn.
Chúng dần biến mất khi Mạnh Hạo bay ra xa tầng mây và chỉ còn là những chấm nhỏ.
"Hệ sao, thật sự cần phải đầu tư lớn, hắn mới tới đây."
Mạnh Hạo trong buồng lái nhìn ra xa, nếu hắn không lầm, hòn đảo kính nhân tạo đó nằm ngoài không gian.
Từ xa, hắn có thể nhìn thấy mặt trời khổng lồ của thế giới hắn bị che khuất bởi những tấm kim loại trong suốt. Những tấm này rất lớn, nó che chắn ánh sáng mặt trời phát ra từ hành tinh mẹ. Chúng được gọi là cấu trúc khối cầu Dyson. Thiết kế này bao phủ toàn bộ bề mặt hành tinh mẹ, giúp tối đa hóa việc khai thác năng lượng từ hành tinh mẹ. Công nghệ này là một thành tựu của một nền văn minh cấp 2, mà nhân loại đã đạt được từ lâu.
Các hành tinh xung quanh cũng được che phủ bởi các tấm chắn kim loại tương tự. Đó là lý do hắn không nhìn thấy mặt trời rõ ràng từ bầu khí quyển.
Những khối cầu Dyson bao phủ các hành tinh, kết nối từ khối cầu Dyson mẹ đến khối cầu Dyson con là một mạng lưới thang sắt khổng lồ, có vai trò như những nam châm giữ sự hấp dẫn của hệ mặt trời này.
Những thành phố trên các thang sắt mọc lên, trong đó chắc chắn có đảo kính mà hắn mới mua.
Hắn đọc trong sách của công ty bảo hộ.
"Hắn muốn tới."
Hắn nhìn phi thuyền hạ cánh xuống một cái thang trời gần nhất, xuyên qua từng đạo laser rà quét, Mạnh Hạo mạnh dạn đoán đó là mấy cái hệ thống phòng thủ.
Vì phi thuyền đã có sẵn giấy phép, hắn thông qua khá nhanh.
Phi thuyền bay một lúc, nó hạ cánh xuống một hòn đảo bằng kính, rải rác trên đó là những ô đựng đất rơi vãi và một căn biệt thự. Mạnh Hạo còn có thể nhìn thấy bóng phi thuyền phản chiếu dưới.
Mạnh Hạo nhảy xuống mặt đất, hắn bắt đầu bố trí những hệ thống radar. Vì lần đầu làm, hắn không có kinh nghiệm nên chỉ cần đặt lệnh cho AI làm thay. 17 thiết bị phòng thủ bay lên cao, có mấy con robot công ty từ trong phi thuyền bay ra thay hắn phân bố ra các vị trí trên đảo trấn thủ. Mạnh Hạo không rõ đám robot này trốn lên phi thuyền lúc nào, hắn chẳng quan tâm lắm.
Tất nhiên, mọi thao tác đều diễn ra trên bảng máy tính. Có AI làm thay liền chuẩn. Mạnh Hạo được một robot đưa cho một bảng điều khiển hòn đảo. Đấy có mấy cái vật dụng khác nếu Mạnh Hạo có nhu cầu đau đầu mua thêm.
Mạnh Hạo quét qua liền biết công ty đang dụ hắn mua. hắn bị hấp dẫn qua đâu, sao lại không mua vậy.
Nhận thấy đảo của mình không có đấy, Mạnh Hạo bấm mua máy tạo đất.
[Tinh tinh, máy tạo đất sẽ được chuyển tới sau 3 ngày nữa.]
Nghe hệ thống thông báo, Mạnh Hạo cất đi bảng điều khiển, dạo bước quanh hòn đảo.
Mạnh Hạo ngắm những khẩu đại bác phòng thủ này.
Mỗi khẩu dài 3 mét, trong có nòng phóng đạn kết nối với pin năng lượng, gần như tốn một năm để sản xuất một viên đạn từ năng lượng mặt trời.
Đừng coi thường những hệ thống radar phòng thủ này, Mạnh Hạo tính toán mỗi cái đều có sức công phá tương đương với vài quả bom h·ạt n·hân. Ai cũng có v·ũ k·hí h·ạt nhân, ai cũng không dám x·âm p·hạm hắn, nên hắn cảm thấy khá an tâm.
Các khu vực không gian đều có quy định riêng của nó, Mạnh Hạo không tin rằng sẽ có ai vi phạm quy luật.
Hắn đã phân bố 115 con robot để tuần tra và bảo vệ nhiệm vụ phòng công tác, chỉ cần 2 con phục vụ hắn là đủ.
Đương nhiên, trên hòn đảo đã có những căn nhà sẵn sàng để sử dụng. Hắn nhanh chóng tiến vào trong, đi trên những miếng kính mỏng manh, tạo cảm giác thoải mái. Hắn chạy nhanh vào biệt thự vì đã quá hào hứng và không thể chờ đợi để nhập vào thế giới ảo.
Hắn nhảy lên giường và lấy bảng điều khiển ở ngực mình để điều khiển những con robot mang các dụng cụ tới. Trong đó có mũ giáp và gói dinh dưỡng mà hắn đã mua.
Mũ giáp để truy cập vào thế giới ảo của trí tuệ nhân tạo, gói dinh dưỡng để duy trì cuộc sống và tránh tình trạng suy dinh dưỡng do thiếu thức ăn và nước uống trong thời gian dài.
Những con robot mang theo vài chiếc mũ giáp bảo vệ bị hắn chỉ đạo đến căn phòng. Bên trái là 2 con robot phục vụ cầm một rương chứa 18.000 gói dinh dưỡng đã được chuẩn bị. Đến thời điểm này, Mạnh Hạo chỉ cần điều khiển, các robot sẽ tự động tiêm cho hắn.
Trong tình trạng tỉnh táo, hắn tự mình tiêm 2 mũi. Chất lỏng màu vàng được truyền vào cơ thể thông qua kim tiêm. Lý thuyết thì như vậy, Mạnh Hạo s·ợ c·hết nên chỉ dựa vào robot để tiêm.
"Đủ rồi."
Cảm thấy hài lòng, Mạnh Hạo nằm xuống giường, đội chiếc mũ giáp và bắt đầu đi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, hắn chuẩn bị đăng nhập vào thế giới ảo.
Tuy nhiên, hắn nhớ ra rằng hắn đã quên một điều. Hắn mở bảng điều khiển và chọn một con robot để giao cho nó công việc. Theo quy định, mỗi người chỉ được điều khiển một con robot để làm việc và kiếm tiền cho mình, Mạnh Hạo không muốn bỏ lỡ cơ hội nhặt nhạnh một ít tiền trong thời gian rảnh rỗi này. Hắn chọn chế độ tự động để không phải quan tâm đến nó, robot sẽ thực hiện những công việc đơn giản và nhàn hạ như đào mỏ hoặc đốt lò. Trước đây, ở công ty, hắn phải làm những công việc phức tạp và chỉ cần xuất hiện mỗi ngày để đưa ra lệnh điều khiển robot và nhận lương cao hơn.
Sau đó, hắn lại đội mũ giáp và tiếp tục ngủ.
Thế giới mà hắn mong chờ đã sắp đến.