Chương 1: Cyperpunk Thành Thị
Cyberpunk thành thị.
Từng tòa nhà cao tầng thành thị mọc lên gần nhau, những cột khói khổng lồ bốc lên trên đó, thải ra từng trận khói bụi nghi ngút. Không khí mang theo những hợp chất nitơ lỏng đủ để gây n·gộ đ·ộc cho bất kỳ ai ngửi phải. Không khí đặc đậm bao phủ thành thị, tạo nên một màu khói u ám.
Dưới chân những tòa nhà cao tầng là đám người đông đúc qua lại, con người như những con kiến nhỏ chen chúc trong dòng người hối hả. Mọi người di chuyển nhanh trên các đường sắt trên cao, treo lơ lửng trên không. Hệ thống đường sắt kết hợp với hệ thống ròng rọc chạy đến khắp nơi trong thành thị, góp phần gia tăng tốc độ di chuyển của người dân đến từng địa điểm. Bên cạnh đường, có thể dễ dàng nhìn thấy các thang máy di động bằng sắt, được kết nối với tòa nhà cao tầng, có thể đưa người ta đến bất kỳ tòa nhà nào.
Dọc theo các đường sắt trên cao, ta còn có thể thấy các khu nhà xưởng của thành phố, kiến trúc công xưởng ngầm được chôn dưới mặt đất, không ngừng phát ra hơi nóng.
Trong công xưởng, từng con người máy đang vận chuyển các viên đá khoáng vào lò luyện, tinh luyện thành các chất lỏng nóng bỏng cung cấp năng lượng cho thành phố. Năng lượng được vận chuyển đến khắp mọi nơi, cung cấp ánh sáng liên tục cho thành phố.
Người máy tham gia vào mọi hoạt động của thành phố, tạo ra sự thuận lợi cho con người một cách vĩnh viễn.
Từng tấm kim loại khổng lồ được nhấc lên cao bởi các máy móc khổng lồ, nâng cấp cho thành phố siêu hiện đại này, xuất hiện thêm cao ốc mỗi năm.
Người máy là những công cụ lao động đích thực.
Mạnh Hạo đứng trong một cái thang máy bằng kính, con mắt nhìn ra thành phố siêu hiện đại này. Con mắt bên trong của hắn mang đầy một mảnh vô hồn.
Hắn mặc trên mình một bộ áo trắng nhân viên, tay cầm cuốn sổ tờ giấy tín dụng, thực hiện nhiệm vụ con người ở thế giới này. Nhiệm vụ của con người trong thế giới này chỉ có một, đó là điều khiển robot lao động thay mình, đồng thời robot làm việc để nhận công quy về chủ sở hữu.
Giới hạn tối đa mỗi người một con.
Mạnh Hạo chỉ là một nhân viên bình thường của thành phố này, là một con người đi làm kiếm cơm cho một công ty, chuyên sử dụng robot quản lý các robot xây nhà.
Lương cao hơn robot bình thường.
Nhưng một sự thật hiển nhiên, hắn cũng không hẳn cần phải đi làm. Chỉ cần viết trước một đoạn lập trình, robot cũng sẽ tự làm việc, vấn đề nào nó không làm được sẽ có gmail gửi đến hắn.
Tương đối nhàn rỗi.
Tuy nhiên, Mạnh Hạo không phải là người chịu được sự buồn chán ấy, hắn muốn tự tay điều khiển thôi.
Cuộc sống quá nhạt nhẽo khiến con người ta chìm đắm trong tiền bạc rượu chè.
Mạnh Hạo cũng là một ngoại lệ, lấy công việc để tiêu hao thời gian.
Rời khỏi thang máy.
Mạnh Hạo tới nơi làm việc thường ngày của mình.
Đó là Căn phòng tầng 118, một dàn máy tính trải dài chạy theo chiều dọc, mỗi một chỗ đều có nhân viên đang ngồi. Số ít người cắm mắt vào máy tính, đa số là ngồi tán dóc với nhau. Đồng hồ treo trên tường ở bên phải cửa vào cho biết là 9h15, Mạnh Hạo đến khá muộn.
Hắn không quan tâm lắm.
Đi qua dàn máy tính có nhân viên đang ngồi, hắn lựa chọn vị trí của mình, đó là một cái máy tính có mã số 59C.
""Mạnh Hạo, ngươi đến khá muộn đấy, tầm này đã hơn 9 rưỡi, 10 rưỡi tan rồi. Đêm qua lại bận chơi cái gì vậy?"
"Không có gì, tôi mải xem phim thôi."
Hắn là một đồng nghiệp kế bên tên Dữ Hóa, đã 40 tuổi, đã có 35 năm kinh nghiệm làm việc tại công ty, và hiện tại đang là nhân viên danh dự. Mạnh Hạo vẫn là một nhân viên bình thường, không có vị trí đặc biệt. Hắn không quá để ý, chỉ khác biệt ở mức lương thôi. Hắn mới 23 tuổi, đã làm việc trong công ty được 13 năm, bắt đầu từ khi hắn 15 tuổi.
"Người trẻ thật biết tận hưởng, càng già càng kém hoạt động." Dữ Hóa than thở một chút.
"Ừm."
Mạnh Hạo chỉ gật đầu. Sáng nay, hắn chỉ lười ngủ dậy, còn đêm qua hắn đã ngủ sớm. Hơn nữa, công ty không cấm nhân viên đến muộn.
Sau vài câu chuyện linh tinh, hắn ngồi xuống máy tính.
Mạnh Hạo bật giao diện quản lý công ty, xem biểu đồ cơ sở dữ liệu của công ty trong năm nay. Mọi thứ đều hoạt động bình thường như mọi năm. Không có lạm phát, không có khủng hoảng kinh tế.
Đây là thế giới được AI điều hành, mang lại sự ổn định.
Hắn chỉ lướt qua một chút.
Sau đó, Mạnh Hạo chọn mục robot, mở giao diện lập trình để đặt một số nhiệm vụ cho robot làm hôm nay. Các lệnh được thực hiện ngay lập tức, Mạnh Hạo chỉ việc viết lệnh vào cửa sổ lệnh. Đối với các robot bình thường không phải là robot quản lý, không cần đặt lệnh, nhưng bù lại mức lương thấp.
Sau khi hoàn thành công việc, hắn lại truy cập mạng xã hội, xem video giải trí trực tuyến. Trên giao diện phần mềm video, Mạnh Hạo thấy nhiều trò vui mới nổi. Một số video hài hước làm hắn cười.
Đúng là con người đã quá nhàn rỗi.
Mạnh Hạo nhận xét rằng, có thể khẳng định chuyện này. Hắn không hiểu tại sao những video này lại làm hắn khó rời mắt.
Đứng dậy khỏi ghế, hắn ra máy bán hàng tự động của công ty. hắn bỏ một xu bạc tiến vào máy và chọn một lon cà phê.
Lộc cộc vài cái, hắn lấy lon cà phê từ khay của máy ra và trở về chỗ ngồi.
Sau đó.
hắn lại tiếp tục xem những video vô bổ.
Nói thật, hắn đã quá rảnh. Ở thành phố này, con người đã trở nên xa đọa không chỉ riêng hắn, cuộc sống quá nhàn rỗi tạo ra sự chán trường. Ít ra đám đông không quan tâm tới vật chất, chỉ muốn tận hưởng cuộc sống thoải mái, sung sướng.
Đa số các video hắn chỉ lướt qua nhanh chóng, nó như một thói quen lãng phí thời gian của Mạnh Hạo.
10h30.
Hắn để ý một tiếng trôi qua chỉ là một cái chớp mắt, hắn biết mạng xã hội đã chiếm quyền kiểm soát hắn.
Nhưng hắn cũng không có cách nào thay đổi sự thật này. Phê phán về việc phê phán, xem thì vẫn xem.
Hắn luôn ước mình có thể có một cái gì đó vui vẻ.
Tan làm, Mạnh Hạo đi trên đường phố, hắn chen mình trong dòng người đông đúc, nhưng lại chẳng có gì nổi bật. Di chuyển trong dòng người, hắn có thể thấy các tòa cao ốc trên cao mở máy phát 3D chiếu những quảng cáo trực tiếp.
Hắn đi gần một cô gái, mắt thấy một cái đầu con mèo to dí chặt vào hắn.
"[Nước rửa bát meo meo, con mèo sẽ giúp bạn liếm sạch vết bẩn. Hãy mua dùng thử, mọi người sẽ được tặng một mô hình mèo máy cho 5000 khách hàng đầu tiên.]"
"[Kem đánh răng Sodaseed chiết xuất từ...]"
Có rất nhiều quảng cáo khiến Mạnh Hạo chỉ muốn lờ đi chúng, Mạnh Hạo là người thích mua những thứ cần thiết. Khi thấy những quảng cáo dụ dỗ, hắn sẽ không mua, chỉ mua những loại kem đánh răng cần thiết.
Hôm nay, Mạnh Hạo để ý thấy một quảng cáo khá mới.
"[Đời thứ 5 AI đã được chế tạo thành công, đã ra mắt, để con người trải nghiệm một thế giới giả tưởng vô tận, tránh xa cuộc sống nhàm chán này. Thế giới do trí tuệ nhân tạo xây dựng là thực tế, phần mềm có thể hoạt động tự động mà không cần can thiệp máy tính. Ở đây, mọi sinh vật đều có khả năng suy nghĩ thông minh như những sinh vật thật. Những người ở đó và người thật không khác biệt, hứa hẹn mở ra một kỷ nguyên mới cho con người, mở khóa quyền truy cập.]"
"Cái gì."
Mạnh Hạo dán chặt con mắt vào tiêu đề, không thể rời mắt được.
Hắn mơ ước và tưởng tượng về những cảnh tượng mà hắn sẽ trải qua, nhưng chúng chỉ là mơ ước, trong những suy nghĩ vô tận, đột nhiên một ngày nó trở thành sự thật.
Không thể tưởng tượng, Mạnh Hạo nghĩ chỉ cần hắn mãi mãi sống trong thế giới đó, hắn sẽ chẳng hối tiếc khi c·hết.
Cuộc đời của hắn bắt đầu trở nên có ý nghĩa hơn.