To Haru

Chương 01: Kẻ không may mắn và cô gái xinh đẹp dưới mưa




Bầu trời ngoài khung cửa sổ đang bị bao phủ trong những đám mây xám xịt. Ngay cả khi ở trong căn phòng có máy lạnh, vẫn thật dễ dàng để hình dung ra không khí ẩm ướt, oi bức này. Mặc dù thời gian đã điểm hơn 1:00 chiều một chút, nhưng thành phố ở bên ngoài vẫn lờ mờ như thể là buổi tối. Tuy nhiên, điều này chẳng có gì là bất thường trong suốt mùa mưa này cả.

Tôi đột nhiên chuyển sự chú ý của mình qua khách sạn tình yêu bên kia đường và nhìn thấy một cặp đôi bước ra. Đó là một người đàn ông diện lên mình một bộ suit màu xanh đen cùng với một cái túi đang cầm trên tay. Ông ta đang ở cuối độ tuổi 50. Mái tóc bạc trong rất lãng tử cùng thân hình cân đối ở độ tuổi của ông ta rất dễ thu hút những người phụ nữ thích những người đàn ông lớn tuổi.

Mặt khác, thì cô gái kia lại diện lên mình chiếc váy dài màu xanh nhạt cùng đôi giày màu trắng. Kiểu tóc bob ngắn trông rất gọn gàng và cân đối. Trông tuổi của cô gái này nhỏ hơn đáng kể so với người đàn ông. Có lẽ cô ấy đang ở độ tuổi đôi mươi.

Phán đoán từ trang phục của người đàn ông này, thì chắc là hôm nay ông ta vẫn làm việc vào ngày nghỉ nhỉ? Không, ông ta nhìn không đủ trẻ tuổi đến mức phải có cuộc gặp bí mật trong khách sạn tình yêu vào giữa giờ làm việc. Có lẽ hôm này là ngày nghỉ của ông ta.

Ông ta chắc là người đã lập gia đình, và để ngoại tình, thì ông ta chắc đã nài nỉ vợ con của mình bằng câu: “Ít nhất thì hãy cho anh đi đâu đó vào ngày nghỉ đi!” . Hoặc có lẽ ông ta đã nói dối: “Hôm nay anh phải đi làm.”

So với cô gái trẻ tuổi kia, người vẫn rất bình thường, thì ông ta lại bồn chồn và lo lắng từ đầu đến cuối, làm hỏng hết hình tượng bảnh bao của mình.

Đưa mắt nhìn lên bầu trời ―― Dự báo thời tiết đã nói khả năng là 90% chiều nay sẽ mưa. Ngoài ra, còn có cảnh báo mưa lớn và lũ lụt nữa. Khi rời khỏi phòng khám, cơn mưa chắc chắn sẽ đổ xuống.

Dĩ nhiên, tôi có mang theo ô, nhưng sẽ phải mất thêm 10 phút để đi bộ đến nhà ga. Thật hiển nhiên, là không thể tránh khỏi việc chân tôi sẽ bị ướt. Đau hơn nữa, là tôi lại vừa mới mua một đôi New Balance 576 mà đã phải để chúng bị phá hỏng… Kisaragi Haru thở dài một chút khi hắn nhìn ra ngoài cửa sổ một cách thất thần.

“Cậu có biết không, tôi mới là người cần phải thở dài đó.”

Vẻ mặt thể hiện sự thiếu tỉnh táo còn đang vương vấn trên mặt Kotone Sagara. Sau đó ánh mắt của Kisaragi vốn đang lặng lẽ hướng ra ngoài cửa sổ, lại từ từ đảo sang cô ấy.

Với đôi mắt sắc bén như con mèo Xiêm cùng thân hình thon thả chẳng dính chút mỡ thừa nào. Chiếc áo blouse mà cô diện lên trông rất phù hợp.

Cô ấy thường hay đeo kính áp tròng, nhưng hôm nay cô ấy lại đeo một chiếc kính nhỏ có gọng bằng kim loại. Quanh mắt bị sưng nhẹ cho thấy rằng kính áp tròng không thể đeo vào sáng nay.

Nguyên nhân mà mắt bị sưng ―― Tôi đảo mắt sang cái cốc trên bàn. Bên trong không phải là cà phê đen thông thường, mà lại là loại nước có màu vàng. Từ hương thơm, nó có lẽ là trà hoa nhài. Loại trà này rất hiệu quả đối với chứng nôn nao khi uống quá nhiều rượu.

Tối qua cô ấy đã uống bao nhiêu rượu vậy? Cô ấy là một người hay cô đơn, vì vậy cô ấy sẽ không bao giờ uống rượu một mình. Người uống cùng cô ấy có lẽ là cô bạn thân đang ở tầng một của tòa nhà này.

Liếc nhìn từ bộ quần áo đã bị nhăn nhúm. Có lẽ, cô ấy đã quá lười biếng để về nhà của mình và đến ở nhà bạn thân. Sau đó cô ấy đi ngủ mà không thay quần áo với tẩy trang. Thật hiển nhiên khi mắt của cô ấy bị sưng lên nếu cô ấy làm như vậy. Và còn ngủ cho đến gần trưa, nên cô ấy đã đến thẳng phòng khám luôn thay vì phải quay về nhà ―― chà, tôi đoán vậy.

“Tất cả những gì cậu làm là nhìn ra ngoài cửa sổ thôi sao... Cậu có đang nghe không vậy?”

Lại cằn nhằn như mọi khi… Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã rất giỏi trong việc bỏ ngoài tai những âm thanh khó chịu mà không cần phải bịt tai lại. Kisagari, vẫn đang giữ im lặng, thở dài trong thâm tâm.

Tôi đảo mắt qua chiếc đồng hồ trên bàn vài giây,

đã 10 phút trôi qua kể từ khi tôi bước vào căn phòng này. Liếc nhìn máy tính xách tay vẫn chưa mở, có lẽ vẫn như mọi khi, chẳng có cuộc trò chuyện nào liên quan đến tư vấn cả.

“Tôi sẽ tư vấn sau, nhưng giờ cậu lại không muốn nghe tôi nói chuyện à, phải không?”

Kotone hỏi Kisaragi, người vẫn giữ sự im lặng từ nãy đến giờ, giống như một người mẹ đang la mắng chính đứa con của mình.

“Nếu sensei muốn nghĩ như thế, thì em cũng không phiền đâu.”

“Cậu biết đấy, tôi luôn tự hỏi làm thế nào mà cậu có thể đùa cợt với mọi người trong những lúc như vậy được nữa. Thần kinh của cậu là cái thứ gì vậy?”

Kotone nhíu mày lại, rút một điếu thuốc ra từ túi áo blouse của cô ấy trong sự cáu kỉnh. Tên hãng thuốc lá này là Gitanes Caporal. Châm một ngọn lửa lên điếu thuốc bằng Zippo rồi từ từ thở ra làn khói và ngả lưng ra ghế.

Xin chào, hôm nay tôi đang có một tâm trạng rất tồi tệ… Khi tôi nhìn vào chiếc nhẫn vẫn thường nằm trên ngón áp út của tay trai nhưng giờ đây nó đã biến mất, thì tôi có nên nói lời chia tay với kiểu người trẻ tuổi phóng túng kia không?

Trong khi Kotone nghĩ về những thứ như vậy, Kisaragi mơ hồ nhìn vào làn khói thuốc lá và nói.

“Sensei...”

“Cái gì?”

Ngước nhìn trần nhà, Kotone thở mạnh ra làn khói.

“Sensei có cảm thấy tội lỗi hay bất cứ thứ gì khác khi làm bác sĩ mà lại để bệnh nhân của mình hít phải khói thuốc lá không?”

“Tôi chưa từng nghĩ như thế, vì vậy không hẳn.”

Đột nhiên, Kotone bất ngờ thổi làn khói vào mặt Kisaragi. Cũng được một thời gian dài rồi kể từ khi tôi đến phòng khám này. Nên kiểu nói chuyện như này với cô ấy đã xảy ra thường xuyên hơn.

“Vậy, mọi chuyện thế này rồi?”

Mở máy tính lên, Kotone làm ấm cổ họng bằng một ngụm trà hoa nhài. Đây là tín hiệu quen thuộc để bắt đầu một buổi tư vấn.

“Chà, có một chút hy vọng.”

“Cơn động kinh của cậu thế nào rồi?”

“Gần đây chưa thấy nó tái phát.”



“Cậu có đang uống thuốc đúng cách không vậy?”

“Có.”

“Tốt.”

Vừa gõ phím, nụ cười hài lòng hiện lên trên mặt Kotone. Rõ ràng, trả lời một cách trung thực sẽ khiến cô ấy vui vẻ.

“Trường học thì sao, cậu đã quen với nó chưa?”

“Vâng. Đến mức mà em không còn đi lạc trong tòa nhà to lớn của trường học nữa.”

“Không, ý tôi không phải vậy... cậu có bạn bè hay gì không?”

“Không.”

“Trả lời nhanh. Đã ba tháng kể từ khi nhập học. Và cậu thật sự không có một người bạn nào sao?”

“Phải. Không có một người nào hết.”

“Cũng phải… Cậu biết đấy, khi cậu lên cao trung, thì cậu sẽ có ít nhất một người bạn hoặc là bạn gái –”

“Em đã nói với sensei hồi trước rồi cơ mà, nó thật sự không cần thiết.”


Mặt Kisaragi vặn vẹo trông khá ghê tởm. Nếu ai đó đang tự hỏi rằng, câu hỏi và câu trả lời này đã được lặp đi lặp lại bao nhiêu lần khi tôi còn học trung học. Thì như mọi khi, câu trả lời vẫn là “không cần thiết.”

“...Vậy thì, cậu làm gì một mình trong giờ giải lao?”

Thở dài, Kotone ấn điếu thuốc vào gạt tàn.

“Em ngồi gần cửa sổ, nên em có thể nhìn ra bên ngoài và đi lang thang xung quanh toà nhà của trường học như em vẫn thường làm trước đó… Chà, còn nhiều thứ khác nữa.”

“Có vui không… khi cứ đi lang thang quanh toà nhà của trường học như thế?”

“Không, hoàn toàn không.”

Sự im lặng bao trùm cả căn phòng.

“Tại sao cậu không thử cố gắng giao lưu với mọi người?”

“Tại sao em phải cố gắng giao lưu với mọi người?”

“Bởi đó là điều tốt? Haru-kun. Để có một đời sống xã hội, yêu cầu tuyệt đối của nó là sự giao lưu với mọi người. Thiếu nó thì con người không thể làm chủ cuộc đời của mình.”

Kotone trả lời giống như cô ấy đang dạy dỗ đứa con của mình khi làm việc xấu. Biểu hiện kiểu này, thường là cô ấy đang có tâm trạng không tốt. Sau tất cả, thật hợp lý khi cho rằng cô ấy và bạn trai đã chia tay.Không khó để hiểu tại sao cô ấy lại có tâm trạng tồi tệ như thế. Tuy nhiên, tôi không muốn can thiệp vào chuyện này. Kisaragi, nghĩ vậy, lại thở dài.

“Em cũng có giao lưu với mọi người ở mức tối thiểu. Giống những lúc nói chuyện một cách vô tri với sensei như này đây.”

“... Đúng là như vậy thật.”

“Mọi người thường hay nói.”

“Cậu đã từng rất đáng yêu…”

Như chìm vào những hồi tưởng về Kisaragi khi còn nhỏ, Kotone đưa mắt nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ. Sau đó, cô ấy ngay lập tức với lấy điếu thuốc trên bàn và thở dài.

“Nhưng sensei, có phải thật sự là không tốt khi ở một mình không? Không có nhiều mối quan hệ phức tạp, thì dễ sống hơn mà. Ít nhất là đối với em.”

“Thôi được rồi, thế là quá đủ rồi. Vậy là cậu muốn sống một mình và cô đơn mà không có bất kỳ người bạn nào trong suốt quãng đời còn lại sao?”

“Đúng vậy. Ai cũng có cách sống riêng của mình mà.”

“Đúng là vậy thật, nhưng mà… thôi được, mỗi người có cách sống riêng của mình, vì thế không quá quan trọng.”

Có vẻ cô ấy đã nghĩ rằng cô ấy không thể nào ép tôi làm được những gì đã nói và cô ấy cho rằng là mình cũng không cần thiết phải làm như vậy, nhưng sao cô ấy lại dễ dàng thừa nhận là mình đã sai như thế được, thật không giống cô ấy chút nào. Nếu như cô ấy cứ hay dễ dàng bỏ cuộc như vậy mọi lúc, thì sẽ thật hữu ích.

“Vậy còn trường hợp đó thì sao? Cậu vẫn còn nhớ nó chứ?”

“Chà, thỉnh thoảng thôi... Nhưng nó đã xảy ra cách đây lâu lắm rồi. Nên trí nhớ của em khá mơ hồ.”

“Tôi hiểu rồi… Cũng đã được 12 năm kể từ khi đó.”


Kotone hơi xúc động và dừng tay gõ phím lại trong một khoảnh khắc. Một sự im lặng bao trùm cả hai người. Ngay sau đó, như thể đã lấy lại bình tĩnh, cô ấy tiếp tục tư vấn.

“Còn giấc mơ thì sao? Cậu vẫn thường hay mơ nó chứ?”

“Không, em đã không mơ thấy nó trong một thời gian dài rồi.”

“Được, đấy là một dấu hiệu tốt.”

Ngón tay mảnh khảnh và yểu điệu của Kotone nhịp nhàng gõ phím. Khi cô ấy đánh máy xong, cô ấy từ từ đảo mắt qua Kisaragi.

“Vậy bây giờ cậu cảm thấy thế nào về tên tội phạm?”

Cô ấy luôn hỏi câu hỏi này kể từ cái ngày trời nóng đến ngột ngạt ấy lúc sự việc xảy ra. Đúng vậy, kể từ ngày mà tôi đến phòng tư vấn này.

“Không có gì đặc biệt.”

“Cậu không căm ghét hắn à?”

“Sensei à, thật khó để duy trì sự căm hận này lâu dài.”

Những lời phát ra từ miệng tôi đôi khi không phải lúc nào cũng là những điều tôi thật sự muốn nói. Kisaragi lẩm bẩm câu này trong đầu và mỉm cười một nụ cười một cách mờ nhạt, lạnh lùng.

“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu tên tội phạm xuất hiện trước nhà cậu thì sao?”

“Ai biết được? Em thực sự chưa bao giờ tưởng tượng về điều đó.”

“Vậy hãy tưởng tượng đi. Càng chân thật càng tốt.”

Một ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Kisaragi. Sau đó tôi nhắm mắt lại và không nói gì. Vài chục giây sau, hắn từ từ mở mắt ra và mở miệng nói.

“Em có lẽ sẽ không làm gì cả.”

“… Tôi hiểu rồi.”

Khi nghe những lời lạnh lùng của Kisaragi, Kotone dường như đã giảm bớt nghiêm túc, nhưng hơi có phần thất vọng.

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”

Kotone gập máy tính xách tay lại và bắt tay Kisaragi. Đây là tín hiệu thông thường rằng buổi tư vấn đã kết thúc. Tôi cúi đầu nhẹ nhàng để đáp lại. Đây vẫn là cảnh tượng chưa bao giờ thay đổi. Nhưng cuộc sống mà không có tình thương như vậy chắc chắn sẽ kết thúc vào một ngày nào đó. Chắc sẽ là...... sớm thôi.

“Ah! Nhân tiện, sensei, em quên nói một điều...”

Khi đang đặt tay lên tay nắm cửa của phòng tư vấn, Kisaragi quay người lại như thể đã nhớ ra. Kotone thì đang lau kính của mình bằng viền áo blouse rồi hơi nghiêng đầu lắng nghe.

“Uống rượu thì nên giới hạn ở mức vừa phải thôi. Uống quá nhiều chất độc vào cơ thể, thì sẽ gây ra rắc rối cho bạn của sensei ở tầng dưới đó.”

“… Chờ đã, làm sao mà cậu biết hay vậy?”


Kotone nhìn Kisaragi trong một khoảnh khắc, nhưng ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Kisaragi, nhăn mặt lại.

Nói thật với sensei, thì em là một tên stalker… Mong sensei thứ lỗi cho em nha.”

Bất chấp vẻ mặt chết lặng của Kotone, Kisaragi vẫn mỉm cười. Tôi không thích dính dáng gì đến mọi người, nhưng tôi cũng có vài phần tinh nghịch bên trong. Tôi rời khỏi Phòng khám S và tự lẩm bẩm với chính mình.

Các con phố đèn đỏ Hidamari-cho ở Thành phố Yamato đều tràn ngập vô số các lầu xanh và khách sạn tình yêu. Trong một góc phố không an toàn như vậy, lại có một toà nhà 5 tầng có tuổi thọ 30 năm. Trên lầu cao nhất của toàn nhà ấy là “Phòng khám S” nơi Kotone đang làm việc.

Kisaragi luôn tự hỏi về ý nghĩa của cái tên cũng như vị trí phòng khám. Không thể là “Phòng khám Sagara” được hay sao? Và hơn hết, tại sao cô ấy lại đặt chữ S trong chữ Sagara như một kí tự bảng chữ cái?

Ảnh hưởng từ các lầu xanh xung quanh làm tôi nhớ đến các câu lạc bộ SM. Cô ấy không nghĩ về điều đó sao? Bất kể tôi nghĩ thế nào về điều này, thì luôn có hơn một câu hỏi xuất hiện trong đầu.

Tại sao sensei lại mở một phòng khám ở nơi này vậy? Tôi đã hỏi cô ấy như thế. Câu trả lời rất đơn giản: tiền thuê nhà rẻ như mong đợi. Cô ấy không tin việc thay đổi địa điểm phòng khám ở phía trước nhà ga, và chịu giá thuê nhà cao hơn một chút, thì số lượng khách hàng sẽ tăng lên.

Kisaragi rời khỏi Phòng khám S và vào thang máy để xuống quầy phát thuốc ở tầng một của toà nhà. Kotone vẫn như mọi khi, kê thuốc an thần cùng thuốc chống trầm cảm. Kisaragi bước vào quầy phát thuốc và đưa đơn thuốc cho dược sĩ có gương mặt quen thuộc.

“Kotone đang có tâm trạng không tốt, phải không?”

Misuzu Tanigawa hỏi trong khi cô ấy nhìn xuống đơn thuốc. Cô ấy đeo cái kính hình tròn và có khuôn mặt ngây thơ cùng mái tóc xoăn. Ngoại hình của cô ấy trái ngược hoàn toàn với vẻ điềm tĩnh của Kotone và mang lại một ấn tượng dịu dàng. Như đã đề cập trước đó, cô ấy là bạn thân của Kotone từ thời đại học.

“Đúng vậy, có một chút.”

“Cô ấy vừa mới chia tay bạn trai. Và hôm qua là một ngày dữ dội khi cô ấy chỉ toàn uống rượu và uống rượu.”


“Đúng vậy, em cũng có thể thấy được.”

Tôi cũng đã hiểu. Mắt sưng cũng không phải là do uống rượu quá nhiều, mà còn có khóc nữa.

“Nhân tiện thì, có phải bạn trai cô ấy là kiểu người trẻ tuổi phóng túng không nhỉ?”

“Yeah, đúng vậy, nhưng ......, ý em là, cô ấy có bao giờ kể về bạn trai với chị chưa?”

“Chưa.Nhưng khoảng sáu tháng trước, có một chiếc nhẫn bạc lớn trên ngón áp út bên tay trái của cô ấy, mà chị không nghĩ đó là sở thích của Sagara-sensei. Nên chị cũng chỉ có thể nghĩ cô ấy chắc đã có bạn trai rồi.”

“Chị thực sự là sắc sảo mà.”

Misuzu cảm kích và đưa một tách trà cho Kisaragi.

“Cảm ơn cậu nhiều.”

Như thường lệ, tôi ngồi xuống ghế sofa của quầy thuốc và thưởng thức trà Darjeeling mà Misuzu đưa trong khi đợi lấy thuốc. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời vẫn chưa mưa. Nếu may mắn, tôi có thể về nhà kịp. Chà, tôi chưa bao giờ may mắn như vậy trong đời cả… Kisaragi tự cười giễu cợt với bản thân và tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Vậy cuộc sống trung học của cậu thế nào rồi? Cậu đã có một cô người bạn gái nào chưa?”

Vài phút sau khi đi lấy thuốc, Misuzu xuất hiện cùng một túi thuốc trên tay.

“Em đã nghe tương tự câu này ở chỗ Sagara-sensei rồi. Nhưng thật không may, em chẳng có bạn gái hay thâm chí là bạn bè trong năm học này. Và em không cần nó. Em sẽ ở đây mãi mãi.”

Trả lại tách trà cho cô ấy, Kisaragi bày tỏ cảm xúc chân thành của mình từ tận đáy lòng.

“Thật lãng phí. Cậu có một khuôn mặt dễ thương như thế mà lại… Ah! Vậy sao cậu không làm gì đó với Kotone? Tôi phát ốm với mệt mỏi lắm rồi khi buộc phải đi chơi với cô ấy mỗi khi trái tim non nớt đó bị tan vỡ.”

“Chà, nếu chị ổn, thì em sẽ vui vẻ trở thành ít nhất một cái đồ chơi tình dục cho Sagara-sensei.”

“Oh, thật sao? Cô ấy sẽ thích nó lắm đấy. Cái đó của cậu sẽ không bị gãy hay tổn thương gì mà sẽ luôn được đặt trong tầm mắt hoặc vị trí quan trọng. Nó sẽ là một công cụ món đồ được sử dụng!”

“Cái đó của em sẽ bị…”

“Oh, trong người cậu nóng lên rồi sao?”

“Chà, có một chút.”

“Tôi cũng đoán vậy. Nhưng ý tôi là cậu thật dễ thương đến mức mà cậu chẳng cần làm gì cả!”

“… Em biết.”

Nở nụ cười mờ nhạt, Kisaragi khẽ gật đầu.

“Đúng không nào? Thôi được rồi, đừng lo lắng quá mức về Kotone, chàng trai.”

“Được.”

Kisaragi lại gật đầu, cảm ơn cô ấy vì tách trà và rời khỏi quầy thuốc.

Khi ra ngoài, nhiệt độ ẩm ướt và oi bức này bủa vây khắp cơ thể tôi. Có lẽ là vì tôi đã ở trong phòng máy lạnh một thời gian, nên tôi cảm thấy chóng mặt trong giây lát vì sự chênh lệch nhiệt độ. Khi tôi ngước nhìn bầu trời, tôi vẫn có thể thấy những đám mây xám xịt. Nhưng may mắn là trời vẫn chưa mưa.

“Tốt. Mình nghĩ mình nên đi con đường ngắn nhất.”

Kisaragi lẩm bẩm và lặng lẽ đi bộ qua khu phố đèn đỏ này để đến ga Yamato. Thông thường, tôi sẽ tránh đi con đường không an toàn này và lựa chọn đi đường vòng để đến nhà ga, nhưng bây giờ cơn mưa lớn đang đến rất gần rồi, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lựa chọn con đường này.

Khu phố đèn đỏ này có rất ít người vào thứ bảy, những lời chào hàng trông khá tẻ nhạt. Kisaragi tăng tốc một chút, trong khi nghĩ rằng sẽ thật rắc rối khi bị họ mời chào.

Sau một lúc đi bộ, tôi thấy một người đàn ông và hai cô gái bước ra từ một khách sạn tình yêu sang trọng, rất nổi bật giữa đám đông. Người đàn ông có một khuôn mặt rám nắng không tự nhiên, và ông ta cởi chiếc dây chuyền bằng vàng của mình ra khỏi cổ trên chiếc áo sơ mi loè loẹt của mình, ông ta đang khá khó chịu trên con phố đèn đỏ này.

Ông ta có vẻ đang ở cuối độ tuổi 40, nhưng ông ta nhìn trông trẻ hơn so với độ tuổi của mình. Ông ta trông không giống một doanh nhân làm việc trong một công ty. Mà giống một người đàn ông giàu có hơn, và điều hành một vài quán bar, lầu xanh nhỏ, tôi có cảm giác là vậy. Có lẽ cái ví dày cộm đang ở trong cái túi hàng hiệu mà ông ta đang cầm trên tay.

Mặt khác, thì hai cô gái kia trông khá trẻ. Mặc dù ăn mặc như người lớn, nhưng họ có thể đang học trung học hoặc cao trung. Không, họ chắc chắn đang học cao trung —— Hẹn hò có thù lao. Đây không phải là một cảnh tượng gì quá hiếm thấy trong ngày nay. Nhưng một trong hai cô gái đó,

tôi nhận ra một người. Cô gái có một khuôn mặt được trang điểm kĩ càng, nhưng vẻ mặt thì lại u ám. Đó bạn cùng lớp của tôi, Mishima Saya.

Tính cách dễ thương và ngoại hình xinh đẹp, có thể dễ dàng kết bạn bất kì ai, và không chỉ được tin bạn bè tin tưởng mà còn có giáo viên nữa. Nói tóm lại, cô ấy là một học sinh danh giá, người vừa có năng khiếu vừa có tài năng.

Kisaragi lướt qua Saya mà không chạm mắt. Sau một lúc đi bộ, tôi từ từ nhìn lại. Cô ấy đang đứng ngây người ngay tại chỗ trong sự bàng hoàng và nhìn chằm chằm vào tôi. Vào lúc đó, cơn mưa lặng lẽ rơi xuống từ những đám mây xám xịt.

Mishima Saya nhìn chằm chằm vào tôi một cách thất thần trong khi cơn mưa trút xuống làm ướt hết cả người —— Khung cảnh giống như một bức tranh vậy, và nó khá khó hiểu và đáng sợ. Rốt cuộc, sau tất cả tôi vẫn là kẻ không may mắn… Kisaragi lẩm bẩm trong lòng, hắn mở chiếc ô đem theo và chạy một đoạn ngắn để đến ga Yamato.