Tôi mơ.
Màn hình LCD từ chiếc máy tính xách tay toả ra ánh sáng chiếu rọi khắp nơi trong một căn phòng tối.
Tôi ngồi xuống bàn và lẳng lặng nhìn vào màn hình.
Có một gia đình đang tươi cười hạnh phúc trên màn hình.
Bố mẹ thì là kiểu người tốt bụng còn đứa con gái nhỏ có vẻ ngoài thông minh.
Thật là một gia đình hoàn hảo thường có thể thấy trong quảng cáo.
Họ trông thật hạnh phúc…
Trên bàn là một lá thư tuyệt mệnh mà tôi chỉ vừa mới viết xong.
Bởi vì đây không phải là lá thư di chúc, nên chẳng có luật pháp nào quy định tôi viết gì cả.
Vì vậy, về cơ bản, tôi viết gì không quan trọng.
Ví dụ, tình cảm của bạn dành cho bố mẹ, sự trân trọng của bạn dành cho những người thân yêu và bạn bè… Nhưng tất cả những thứ này tôi đều không có.
Tôi thật xấu hổ khi nói ra rằng mình chẳng biết viết gì.
Tuy nhiên, khi tôi nghĩ về những việc sẽ làm trong tương lai, tôi cảm thấy mình buộc phải để lại một lá thư tuyệt mệnh tồi tệ này.
Thôi được, tạm thời bây giờ không có gì để làm. Tất cả những gì còn lại là kiên nhẫn chờ đợi thời gian đến.
Đột nhiên, tôi nhìn vào đồng hồ và thấy rằng thời gian đã điểm hơn 1:00 sáng một chút.
Hôm nay tôi có một cuộc hẹn để tư vấn. Đến giờ đi ngủ rồi.
Khi tôi nằm trên giường và nhắm mí mắt lại, cơn buồn ngủ trong tôi đột ngột ập đến.
Sau đó sẽ là những giấc mơ thông thường chậm rãi đến gần.
Nhưng nó sẽ sớm kết thúc.
Phải không? xx-chan?
Vâng, đúng vậy.
Tôi đã mơ.
Như thường lệ, tôi lặng lẽ từ từ và chậm rãi rơi xuống, xung quanh như được bao trùm trong một thế giới đen tối.
Bóng tối ở khắp mọi nơi, phải, ở khắp mọi nơi…