Tô Đường Công Tử

Chương 2




Lư Tú Nhi vội vàng giúp phụ thân đấm lưng. Vừa mới hưởng thụ được một chút cảm giác vui vẻ gia đình ấm áp thì lại nghe nàng lên giọng dạy dỗ: “Cha xem, lại ho nữa rồi đúng không?”

Ông vội vàng nói lảng sang chuyện khác.

“Tú Nhi, bà mối Tân đã tới…”

Quả nhiên đánh trúng điểm yếu. Lư Tú Nhi khuôn mặt đỏ lên, chu miệng nói: “Bà ta đến làm gì...”

“Đương nhiên là cầu hôn. Con gái ngoan của ta người gặp người thích, vương tôn công tử trong toàn kinh thành này có ai mà không biết?”

“Con không gả.”

Lư Tuấn cười ha hả, tất nhiên là ông cũng luyến tiếc con gái bảo bối của mình. Nhưng đây là đề tài duy nhất có thể hóa bị động thành chủ động, lần nào thử nghiệm cũng linh ứng. Hiếm khi mới nhìn thấy nữ nhi thông minh này khó lòng ứng phó, nhất định phải tìm cách tra tấn một chút. Nếu không làm phụ thân như ông ta là cũng chẳng vui vẻ gì.

“Con đã đến tuổi cập kê ba năm rồi, cũng đã đến lúc phải xuất giá.”

Đúng vậy, nàng đã mười tám. Cũng một bó tuổi, dung mạo xinh đẹp. Nếu nói không biết suy nghĩ cho bản thân thì chỉ là lời nói dối. Nhưng nguyên nhân chính là vì quá suy nghĩ cho bản thân cho nên nàng không thể tùy tiện gả cho một người, sau đó nhốt mình ở trong phủ đệ tuân thủ tam tòng tứ đức.

Ít nhất bây giờ ở nhà nàng là một đại tiểu thư, mẫu thân mất sớm, nhưng rất được phụ thân yêu thương, ngày tháng trôi qua hết sức tiêu dao tự tại. Còn ở bên ngoài nơi đâu mới là cõi yên vui….

“Khi nào phụ thân tục huyền, thì khi đó con mới gả.”

Lư Tú Nhi cũng không phải là đèn cạn dầu, đánh trả vào đúng trọng tâm. Lư Tuấn nhíu nhíu mày, ôi, đứa con gái này tính tình giống hệt với mẫu thân của nó. Nếu A Huân nếu còn sống, thì một nhà ba người bọn họ sẽ vui vẻ đến mức nào.

Ông đang chìm đắm trong tâm sự của mình, Lư Tú Nhi thấy chân mày ông nhíu lại, biết mọi chuyện đã qua, liền nhón chân đi ra khỏi phòng.

“Quay lại đây.” Lư Tuấn chậm rãi nói, “Nếu như ta cưới kế mẫu cho con, thì con sẽ đồng ý gả chồng phải không?”

Lư Tú Nhi ngẩn ra, không phải phụ thân đã nói sẽ vĩnh viễn không đi bước nữa hay sao, không phải ông vĩnh viễn cũng không quên được mẫu thân sao?

“Con nghe cho kỹ đây, trong vòng một tháng trai nhất định sẽ cưới một kế mẫu cho con, lúc đó ngàn vạn lần cũng đừng hối hận. Thuận tiện chuẩn bị của hồi môn, ta sẽ đưa con xuất các.”

A! Thật sự phải làm vậy sao? Lư Tú Nhi suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

“Còn nữa, lần này người tới cầu hôn là đại phú thương Tô Hằng Chu, con đã từng nghe nói rồi chứ? Là nhà giàu số một trong kinh thành, có thể nói là phú khả địch quốc…”

“Khoan đã. Khoan đã…” Lư Tú Nhi khoát tay, ngăn lời nói lải nhải của phụ thân. Tô Hằng Chu! Chẳng phải lão thất phu kia đã năm mươi tuổi rồi à? Phụ thân là hồ đồ, hay là thất tâm phong? Cho dù gả con gái cũng phải chọn người có phẩm chất, bây giờ trẻ tuổi lắm tiền cũng không ít, vì sao vừa nghe người ta có tiền, thì già như vậy cũng chịu gả chứ?

Nàng chạy đến trước ngăn tủ giấu đồ vật của phụ thân, kéo ra nhìn thấy…

Hợp hoan, gia hòa, a giao, cửu tử bồ, chu vĩ, song thạch, miên nhứ, trường mệnh lũ…

Đây chính là lễ vật nạp thái của nhà trai, Nếu phụ thân nhận lấy tức là đã ưng thuận.

“Phụ thân! Con tuyệt đối không gả!”

Lư Tuấn chậm rãi cười, nhếch chân bắt chéo: “Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng. Chuyện này không phải là do con muốn hay không!”

“Trong một tháng này phụ thân có thể tìm được kế mẫu rồi hãy nói, huống chi một tháng sau chính là…” Lư Tú Nhi cười tủm tỉm nói, “Vạn Thọ Tiết của Hoàng Thượng, Thượng Thực Cục chuẩn bị tiệc chúc thọ đã đủ cho phụ thân bận rộn, cha làm gì có thời gian thành thân nữa?”

Vốn dĩ Thượng Thực Cục chỉ phụ trách việc ăn uống hàng ngày của hoàng đế, những loại tiệc tùng như Vạn Thọ Tiết trong triều đình từ trước đến nay đều do Quang Lộc Tự xử lý. Nhưng từ hoàng đế đã ngự phong Lư Tuấn thành “Thiên hạ đệ nhất danh trù”, cho nên tiệc chúc thọ đều do Thượng Thực Cục làm chủ đạo, Quang Lộc Tự tham gia, có thể lấy được một chút lực hấp dẫn của danh trù.

Lư Tuấn có chút trầm ngâm: “Nói cũng đúng.”

“Cha cứ yên tâm mà dưỡng bệnh, điều trị cho tốt rồi mới nghĩ đến chuyện khác cũng không muộn.”

“Ta sẽ an tâm dưỡng bệnh, nhưng mà Vạn Thọ Tiết là chuyện mà con cần phải bận lòng.” Lư Tuấn vui mừng hớn hở nói.

Lư Tú Nhi vừa nghe đã thấy có mùi vị âm mưu, hồ nghi hỏi: “Vì sao lại là con?”

“Bởi vì phụ thân con là ta sức khỏe không tốt, Hoàng Thượng đã cố ý khai ân, chuẩn cho ta cáo bệnh ở nhà. ÔI, nhưng mà ta đã nói, tiệc chúc thọ Vạn Thọ Tiết kia thì phải làm thế nào? Hoàng Thượng nói, không phải ngươi còn có một nữ nhi hay sao, bảo nàng ấy xử lý là được... Ta nói nữ nhi của ta còn nhỏ không hiểu chuyện, hơn nữa dù sao cũng là con gái. Hoàng Thượng nói, không sao, người trẻ tuổi cần phải rèn luyện, Nhạc Dương công chúa làm rối gỗ còn biết bưng trà đưa nước, nữ nhi của ngươi nấu ăn không tệ, cứ để nàng ấy tôi luyện một phen.”

Lư Tú Nhi cơ hồ sắp ngất đi. Tiệc chúc thọ Vạn Thọ Tiết, chính là phải bận rộn tối nay tối mặt suốt ba tháng trời mới có thể chuẩn bị cho tốt, nhưng bây giờ chỉ còn lại một tháng, phụ thân lại ném nàng vào trong cái hố lửa này.



“Đây là thánh chỉ của Hoàng Thượng, ta chỉ có thể thay con tiếp chỉ.”

“Cha…”

“Còn nữa, lão Tô Hằng Chu kia ta thấy cũng không thể cho nên đã đồng ý rồi. Ngày mai sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt, nếu hai người thấy thuận mắt thì sẽ bàn tới chuyện hôn nhân, phụ thân cũng không phải là người hà khắc.”

Trời ạ. Phụ thân nàng nhất định là bị bệnh đến mức hồ đồ.

Nàng lập tức túm chặt lấy vạt áo phụ thân, cũng không màng đến chuyện ông liên tục ho khan, hung tợn nói: “Con không muốn gả cho lão thất phu kia, đúng là nằm mơ ban ngày!”

Chuyện nguy hiểm đến tính mạng, không thể để tâm đến phong độ thục nữ. Từ nhỏ nàng đã không được mẫu thân chỉ dạy, chỉ biết không nên quá gò bó chính mình, trước mặt người ngoài chỉ cần kiềm chế một chút là được, nhưng bây giờ lão phụ thân lại không nói lý lẽ như vậy thật sự không thể khách khí.

Lư Tuấn liều mạng ho khan, khụ khụ khụ… Lư Tú Nhi biết ngay đây là khổ nhục kế nhưng cũng không có cách nào, chỉ đành buông tay ra, uất ức nói: “Con không muốn bỗng dưng lại gả qua đó làm tiểu thiếp thứ bao nhiêu của nhà ông ta đâu… phụ thân người tha cho con đi. Con bảo đảm, nhất định con sẽ lo lắng chu toàn cho tiệc Vạn Thọ Tiết, cha từ chối cuộc hôn nhân với Tô gia có được không...”

“Ai nói bắt con gả cho ông chủ lớn Tô gia chứ?! Ông ta tới là để cầu hôn cho đứa con trai độc nhất của mình Tô Thảng! Là Tô Thảng mà!” Lư Tuấn hốt hoảng không ngừng chỉnh lại.

Tô Thảng…

Lư Tú Nhi sửng sốt. Một trong tứ công tử ở kinh thành, Tô Thảng, là người có tiếng chơi bời lêu lổng, phong lưu thành tánh kia…

So với hắn… căn bản là không thể so sánh...

Trong lòng nàng bỗng dưng hiện lên một bóng người, nho nhã khiêm tốn, ôn hòa lễ độ, khuôn mặt trắng nõn đôi khi cũng có chút ửng đỏ, giống như nữ nhi mỗi khi cười.

Hắn nói, ta tên là Thành Mính.

Hắn cũng là một trong Tứ công tử kinh thành. Là con trai của Lễ Bộ thị lang Thành Hộ, xuất thân tiến sĩ, còn là đại học sĩ đương nhiệm của Hoằng Văn Quán. Lư Tú Nhi cũng không hiểu vì sao hắn lại khác hẳn với ba người kia như vậy. Hắn ưu nhã thoát tục, phong độ ngời sáng, giống như một con tiên hạc độc lập một mình, không hoà lẫn với thế tục.

Nàng thở dài, vì sao lại là Tô gia, mà không phải là Thành gia chứ...

Lư Tuấn thấy nàng phát ngốc, lại tiếp tục huyên thuyên: “Con không hiểu vì sao Tô gia lại đến cầu hôn con à? Ta cũng không hiểu. Lẽ ra bọn họ là nhà giàu số một trong kinh thành, những người muốn nịnh bợ nhiều vô số kể, kẻ muốn làm mai cho Tô Thảng chỗ nào cũng có, không có lý nào lại nhìn trúng nhà chúng ta. Ta liền hỏi ông chủ Tô, vì sao vậy?”

“Cha, lời ít ý nhiều.” Bây giờ đã là lúc nào, mà ông vẫn còn có tâm trạng thao thao bất tuyệt như vậy.

“Được được. Ông ta nói, Tô Thảng nhà bọn họ từ nhỏ đã tham ăn, nhưng lại kén ăn, cái lưỡi còn hơn cả Vị Vương, đầu bếp trong nhà thường xuyên bị hắn mắng đến mức máu chó phun đầu, thảm không nỡ nhìn.”

“Phụt!” Lư Tú Nhi nhịn không được bật cười, “Vậy hắn ta chỉ cần đổi đầu bếp là được, cưới nương tử làm gì...” khựng lại một chút nàng lại hỏi, “Vị Vương là ai?”

“Vị Vương chính là phụ thân con. Phụ thân con trước kia chuyên phụ trách việc nếm món ăn trong cung, bất kể đó là thứ gì chỉ cần nhắm mắt nếm thử là lập tức có thể nói được tên gọi.”

“Chuyện này thì không được. Nếu như có người dùng độc dược ám sát Hoàng Thượng, chẳng phải phụ thân sẽ nhắm mắt làm kẻ chết thay à...”

“Không không không, con đừng có trù ẻo ta như vậy! Ôi, nhưng đúng là công việc này rất vất vả, thôi không nói chuyện này nữa. Quay lại nói về chuyện của Tô Thảng, từ nhỏ hắn đã lưu luyến phố phường lấy ăn uống làm vui, nhưng cũng không có món nào hắn đặc biệt vừa ý. Thỉnh thoảng ăn một bữa thì còn có thể chắp vá, ăn lần thứ hai thì lập tức phun ra. Giống như Hoàng Thượng, là người rất khó hầu hạ.”

Lư Tú Nhi chau mày, phí phạm của trời như thế, chỉ có loại công tử nhà giàu không có giáo dưỡng mới có thể làm được, cho nên ấn tượng đối với người này của nàng càng thêm tệ hại.

“Điều chết người nhất chính là, mỗi lần Tô Thảng kết bạn với một vị nữ tử nào đó thì đều yêu cầu bọn họ phải làm cho hắn một món ăn. Kết quả không có món nào hợp với khẩu vị của hắn, chẳng bao lâu sau, hắn liền mất hứng thú không để ý đến người đó nữa.”

Hừ, bội tình bạc nghĩa, đích thực không phải là người đàng hoàng.

Lư Tú Nhi càng nghĩ càng thấy không đáng thầy trò Thành Mính không đáng giá. Tứ công tử từ trước đến nay nàng chỉ từng gặp qua một mình Thành Mính, liền cho rằng ba người còn lại nhất định cũng là nhân vật kiệt xuất. Nhưng hôm nay gặp phải Hoàn Lãng Tình rõ là một tên Quận Vương phù phiếm, thì đã biết rằng chuyện không phải là như vậy. Tên Tô Thảng kia thì lại dựa vào tiền tài, tính tình cổ quái, làm hại hồng nhan trên đời!

Như vậy mà còn có thể nhịn được thì có gì mà không thể nhịn. Lư Tú Nhi Suýt chút nữa đã muốn trừ hại cho dân, nấu một bàn yến hội linh đình khiến cho Tô Thảng yêu thích đến rớt lông mày, sau đó hắn còn đang tán thưởng không dứt thì mắng cho hắn một trận nên thân, để hắn biết thế nào là đau đớn.

Khoan đã. Chuyện này thì liên quan gì đến nàng? Nàng không phải là nữ hiệp cầm trường kiếm trên giang hồ. Huống chi nhiều kế mà nàng nghĩ ra dường như là định mệnh mà nàng nhất định phải đi qua, bởi vì Tô Thảng bây giờ đang muốn tới kết bạn với nàng.

Không, thảm hại hơn so với chuyện kết bạn, là muốn cùng nàng kết thân.

Lư Tú Nhi nghĩ đến điểm này, chỉ hận không thể lấy mấy sọt trứng gà và chuối, đem đến trước cổng chính Tô gia mà ném một cách bừa bãi, để cho tên Tô Thảng kia vĩnh viễn không ra ngoài được. Hoặc là, vừa bước chân ra khỏi cửa đã ngã chổng vó lên trời, té gãy chân sau đó nằm dưỡng bệnh ba tháng, như thế nàng sẽ được yên tĩnh lỗ tai.

Lư Tú Nhi còn đang miên man suy nghĩ, Lư Tuấn đã nói tiếp: “Nếu hắn đã chọn nữ nhân còn khó khăn hơn chọn nữa đầu bếp, ông chủ Tô liền nghĩ, dứt khoát tìm cho hắn một nương tử có tay nghề nấu bếp lợi hại, quản được dạ dày của hắn, cũng giữ được trái tim hắn. Ông ta nghĩ tới nghĩ lui, đầu bếp nữ bình thường thì thân phận quá thấp không phù hợp, trong số các tiểu thư quan gia, lại không nghe nói đến trù nghệ của ai có thể vượt qua con, vì thế liền…”



Lư Tú Nhi lạnh lùng, căm giận, kéo dài âm điệu nói: “Bọn họ cũng là xem con như đầu bếp nữ mà thôi! Hừ!”

Lư Tuấn ho khan một tiếng, cười nói: “Con sao có thể nói vậy được? Con nấu ăn cho Hoàng Thượng, không, không, ngươi chỉ là thỉnh thoảng mới đồng ý với lời mời nấu ăn cho Hoàng Thượng, trên cơ bản con vẫn là thân phận đại tiểu thư quan gia.”

Lư Tú Nhi quả thực muốn khóc. Các tiểu thư nhà khác ngay cả bình hoa bị đổ cũng không cần đỡ, còn nàng, cả ngày chỉ cầm bình dầu lọ muối, làm gì có mệnh thiên kim tiểu thư.

Ôi, vì sao cũng là làm quan, mà phụ thân người ta là tướng quân thượng thư, còn phụ thân nàng lại là một tổng quản ngự trù chứ?

Hôm nay, Lư Tú Nhi cảm thấy vui sướng vẫn là ở Thượng Thực Cục, sau đó xuống dốc không phanh, càng đi qua càng kém.

Đều là bởi vì cái người gọi là Tô Thảng kia!

=========================

Ngày mới vừa lên, chim chóc râm ran cất tiếng kêu lên vui sướng, vang vọng khắp trong đình viện. Lư Tú Nhi trở mình, co lại thành một cụm, rút vào trong chăn mềm mại.

Nàng từ chối thức dậy.

Bởi vì đang mơ thấy Thành Mính. Là trùng hợp, hay là vì hôm qua nhiều lần nghĩ đến hắn, mới có thể đi vào giấc mộng như vậy? Hắn vẫn khiêm tốn mỉm cười, giống như lần đầu gặp mặt hôm hội đèn lồng nguyên tiêu đêm đó.

“Tiểu thư, đây là đèn của nàng.” Đêm đó giọng hắn nhu hòa dịu dàng, rơi vào đáy lòng nàng, toả ra từng cơn sóng gợn.

Trong mộng, hắn nói: “Tú Nhi, ta làm cho nàng một con diều. Nàng đến đây xem, đôi uyên ương này chính là nàng và ta.”

Đôi uyên ương kia sinh động như thật, hai chiếc cổ giao nhau, ân ái triền miên.

Nàng vui mừng sung sướng, cùng hắn đi đến vùng ngoại ô. Trời xanh mây trắng, cỏ non biêng biếc. Trời và đất mênh mông vô bờ. Chỉ có núi sông bao bọc, chỉ có hắn và nàng.

Theo gió thổi qua, hắn vươn tay, ôn hoà ấm áp, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt nàng.

“Tú Nhi, chúng ta thả nó bay lên chứ?”

“Được.” Nàng ở trước mặt hắn, xấu hổ lại thẹn thùng, dịu dàng đến mức không nói nên lời.

Nàng đi lấy diều, thật là nặng. Đôi uyên ương kia, giống như một đôi quả cân bằng sắt, không, là một đôi bánh xe sắt, nàng căn bản là không khiêng nổi.

Hắn vẫn mỉm cười, yên tĩnh mà chờ nàng.

Nàng cũng cười, âm thầm dùng sức. Ơ, sức lực bình sinh cũng đã dùng hết, vì sao vẫn trơ trơ bất động? Lư Tú Nhi dần dần mất đi sự nhẫn nại, hung tợn mà đá con diều một cái.

Đau quá! Nàng dường như vừa đá phải một tảng đá. Không đúng, là một người. Một nam nhân mang theo nụ cười đáng ghét, không có hảo ý đang nhìn nàng.

Thân hình hắn to béo mập mạp vô cùng, khuôn mặt tròn to như một cái bánh bao thịt phóng đại, cười hết sức thô tục.

Nàng nghe thấy Thành Mính nhiệt tình chào hỏi: “Tô huynh, ngươi cũng tới sao...”

Lư Tú Nhi muốn ngất xỉu. Đây là Tô Thảng sao? Tô Thảng thò mặt qua, một khối thịt mỡ to như quả núi rung rinh ở trước mặt nàng: “Lư cô nương, theo ta về thành thân đi!”

Ôi không! Lư Tú Nhi la lên một tiếng, mở choàng hai mắt. Là ác mộng!

Nàng dùng tay ôm ngực bình ổn ý thức, tin tưởng bản thân an toàn, mới phát hiện giấc mộng đẹp của mình đã bị Tô Thảng phá hỏng.

Nhất định là kiếp trước nàng có thù oán với hắn. Hắn có lẽ đã làm dê bò gà vịt cá tôm, bị nàng ngang ngược xâm chiếm, cướp bóc, lột da rút gân, cho nên kiếp này mới hận nàng như vậy, ngay cả nằm mơ cũng không buông tha cho nàng.

Lư Tú Nhi ai oán nghĩ, nàng cần phải nghĩ cách từ chối hôn sự này, tuyệt đối không để cho hắn ta có cơ hội báo thù trong kiếp này.

Biện pháp đơn giản trực tiếp nhất chính là làm một bàn thức ăn khó nuốt vô cùng, để cho hắn nôn thốc nôn tháo, từ đây không dám bén mảng tới nữa. Nhưng cách này không thể thực thi ở trước Vạn Thọ Tiết được, bởi vì như vậy sẽ khiến cho Hoàng Thượng và Thượng Thực Cục mất thể diện. Nhưng nàng phải làm cách nào mới có thể chịu đựng được một tháng không cần phải nấu ăn cho con người hay bắt bẻ kia?

Nghĩ đến việc hôm nay phải gặp Tô Thảng, thật sự cực kỳ bi thương. Thừa dịp lão phụ thân không tới gọi nàng, nàng vẫn còn có thời gian giả bệnh.

Sinh bệnh tất nhiên là sắc mặt phải trắng bệnh. Phấn hàu là sản phẩm dịch dung tinh diệu nhất, nhưng muốn mài vỏ hàu thành phấn thì quá tốn công sức, bây giờ chắc chắn là không kịp. Thử xem có gì có thể thay thế được hay không…. Đúng rồi, bạch thạch chi, thêm vào bột hạnh nhân, trộn lẫn vào rồi thoa lên mặt, lừa gạt đám thái y già cả mờ mắt thì cũng không thành vấn đề.

Lư Tú Nhi đắc ý nghĩ. Mỗi lần thái y đến xem bệnh cho nàng đều bởi vì nàng là thân nữ nhi cho nên rất ít bắt mạch, chỉ lấy “ nhìn, nghe, hỏi” là chính. Còn việc xem bựa lưỡi, một nữ nhi thè đầu lưỡi thật dài cho nam nhân nhìn, chung quy cũng không ra gì, huống chi nàng thường xuyên phải nếm thức ăn, thái y cũng bỏ qua trình tự này.