Tô Đường Công Tử

Chương 1




“Hoàng Thượng truyền thiện…”

Tiểu Hoàng Môn có tiếng hô lớn, lập tức cả trong lẫn ngoài Thượng Thực Cục đều bận rộn. Ngoại trừ các bữa ăn chính của Hoàng Thượng, thì còn có tiệc rượu và các món ăn vặt. Bây giờ chỉ mới vừa qua bữa sáng không bao lâu, nhất định là cần một vài món ăn vặt nhấm rượu.

Ty thiện Đoan Mộc Lương hơi nhướng mày, gọi người chuẩn bị giấy bút, hỏi Tiểu Hoàng Môn đến truyền lời nói: “Hoàng Thượng hôm nay có món nào đặc biệt muốn ăn không?”

Đừng xem thường hai chữ “truyền thiện” trong cung, bình thường chỉ cần tùy tiện cũng phải là hơn hai mươi món. Có đôi khi Hoàng Thượng đặc biệt muốn ăn món gì đó, có khi thì do Thượng Thực Cục quyết định.

Tiểu Hoàng Môn lắc đầu: “Lần này là do Nhạc An công chúa muốn ăn mì Ngọc Tiêm. Hoàng Thượng chưa từng ăn cho nên mới bảo tiểu nhân truyền lời với các vị.”

Dưới bàn tay lập tức hiện ra ba chữ “mỳ Ngọc Tiêm” được viết một cách ngay ngắn. Đoan Mộc Lương vừa nhìn thấy đã ngây ngốc, hắn đã nấu ăn nhiều năm cũng chưa từng nghe qua món mì Ngọc Tiêm là món gì… Tiểu Hoàng Môn thấy hắn nhíu mày, lại nói: “Cái này đại khái là món mà công chúa nhìn thấy được từ trong sách, hay là đại nhân thử tra cứu xem sao?”

Lần này thật là quá mất mặt, biết ngay là cô công chúa kỳ lạ kia lại nghĩ ra cách hành hạ người khác, Đoan Mộc Lương thở dài. Từ sau khi sư phụ Lư Tuấn Lư nấu ăn cho Hoàng Gia sinh bệnh, thì toàn bộ gánh nặng đều đè lên trên vai hắn. Tuy rằng 29 tuổi hắn đã ngồi lên một chức quan có phẩm cấp, cũng được vô số người hâm mộ, nhưng hắn cũng nhận ra, nếu là mình hầu hạ không tốt, thì bất cứ lúc nào cũng sẽ toi mạng.

Hắn còn đang moi hết tất cả sách vở điển tịch trong đầu có cái nào ghi lại cách làm mì Ngọc Tiêm, thì tiểu đồ đệ Dụ Nhân bên cạnh đã nhắc nhở hắn: “Chẳng phải là Tú Nhi cô cô đang ở đây hay sao, vì sao lại không đi hỏi nàng ấy?”

Đúng vậy, Đoan Mộc Lương tức khắc toét miệng cười, vì sao lại quên mất chứ. Lư Tú Nhi, chính là hòn ngọc quý trên tay sư phụ hắn, thiên hạ đệ nhất trù thần Lư Tuấn, từ nhỏ đã có một thời gian dài quan sát phụ thân mình nấu nướng, trong phương diện này lại còn rất có năng khiếu thậm chí có thể gọi là trò giỏi hơn thầy.

Lúc này, Lư Tú Nhi còn đang ở trong kho vật liệu chọn một số nguyên liệu làm dược thiện cho cha nàng. Mới vừa đến thái y cục tìm thượng phẩm đảng sâm Ngũ Đài Sơn, bạch truật Đài Châu Yến Sơn, bây giờ chỉ cần tìm thêm một ít linh chi, bạch quả, bách hợp, sò khô, trần bì … là có thể gom đủ nguyên liệu nàng muốn lấy.

Nàng vừa tìm, vừa tươi cười như hoa, nói chuyện phiếm với thuộc hạ của phụ thân mình. Nhóm người giữ kho vật liệu có vị đại mỹ nữ này trò chuyện, toàn bộ đều tinh thần phấn khởi, tay bào củ cải càng lưu loát, xắt rau tay càng như bay.

Đoan Mộc Lương đi vào phòng, trong mắt ngoại trừ một đám mây bảy màu, thì không còn thấy cái gì khác cả. Mái tóc đẹp như mây của Lư Tú Nhi búi trễ thành tua rua, châu ngọc rũ xuống vai, hơn nữa một bộ trang phục nhẹ nhàng mỏng manh màu xanh lục, váy lụa thêu hoa uất kim hương, bay bay như tiên. Đoan Mộc Lương ngơ ngác nghĩ thầm, nàng có thể còn đẹp hơn so với các nương nương trong cung nữa.

Đoan Mộc Lương đứng sững sờ si ngốc, Lư Tú Nhi phát hiện ra hắn, gọi một tiếng: “Sư huynh!”

Âm thanh này cũng thật dễ nghe. Đoan Mộc Lương nghĩ, nếu ngày nào cũng được nghe gọi vài lần ở bên tai, thì hắn có chết cũng cam lòng. Không, chết rồi không được nghe nữa, hắn phải sống thật tốt, để mỗi ngày đều có thể nghe nàng gọi như vậy.

“Chứng ho khan của sư phụ đã đỡ hơn chút nào chưa?” Đoan Mộc Lương hỏi Lư Tú Nhi. Rõ ràng chỉ hỏi thăm sư phụ, mà hắn đỏ mặt lên.

“Sức khỏe đã tốt hơn rồi nhưng vẫn còn ho. Muội muốn phụ thân từ từ dưỡng bệnh, điều trị bằng ẩm thực, cho nên mới nấu chút dược thiện.” Lư Tú Nhi giơ giỏ tre trong tay, ánh mặt trời lấp lánh trong mắt có thể khiến cho băng tuyết tan chảy.

“Muội muốn nấu món gì cho ông ấy?” Trong lòng Đoan Mộc Lương âm thầm khen ngợi, sư muội này của hắn vừa xinh đẹp vừa hiếu thảo. Đáng tiếc hắn không có lộc ăn.

“Huynh xem, rượu linh chi nhân sâm, gà hầm bạch quả, vịt ướp trần bì, canh sò khô bách hợp, tất cả những thứ này đều có.” Lư Tú Nhi nói đến thức ăn, khuôn mặt liền cực kỳ rạng rỡ.

Đúng lúc nhắc nhở Đoan Mộc Lương.

“Đúng rồi sư muội, muội có biết mì Ngọc Tiêm là gì không?”

“Là món điểm tâm mà Tùy Dương Đế yêu thích nhất.” Lư Tú Nhi lơ đãng trả lời, mắt còn mãi ngắm một con vịt lạp.

“Thật sao? Vậy phải làm như thế nào?” Đoan Mộc Lương vui mừng khôn xiết. Đúng là chỉ có sư muội giỏi nhất! Suýt chút nữa thì hắn đã thật sự cho rằng công chúa muốn ăn mì sợi, nguy hiểm thật!

Sư muội đúng là băng tuyết thông minh, công chúa cho dù có xảo quyệt cũng không làm khó được nàng. Nếu có được hiền thê như vậy… Đoan Mộc Lương nghĩ đến đây vội ngừng lại, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, không thể tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ được.



“Để muội nhớ lại xem…” Lư Tú Nhi buông vịt, ngẫm nghĩ một chút, liền nói: “Lấy tiêu hùng, sạn lộc làm nhân bên trong, dùng sợi mì gói lại rồi đem hấp chín, khi làm phải tạo được mũi nhọn giống như bánh màn thầu, rất dễ làm.”

Muôi làm thì đương nhiên là dễ dàng rồi đại tiểu thư! Da mặt Đoan Mộc Lương càng đỏ, giống như vịt trong lò mới nướng xong, ngượng ngùng hỏi: “Tiêu hùng, sạn lộc… là cái gì?”

Lư Tú Nhi cười ha hả, như tiếng gió thổi réo rắt, nói: “Gấu cực kỳ mập gọi là ‘ tiêu hùng ’, hươu nuôi kỹ lưỡng bằng thức ăn chế biến gọi là ‘ sạn lộc ’. Sư huynh huynh đừng nhân lúc phụ thân bị bệnh thì lười biếng, không thèm đọc sách đấy! Bài tập không thể không làm, đều đã làm quan rồi, học vấn cũng muốn tăng trưởng mới được.”

Đoan Mộc Lương kính nể gật đầu. Nhưng mà có muốn đọc sách cũng không thể tìm được thời gian, từ trong ra ngoài Thượng Thực Cục có tổng cộng mấy ngàn người, lúc sư phụ còn ở đây thì có thể chống đỡ một chút. Bây giờ hắn và ba ty thiện khác đều là quan mới nhậm chức, kinh nghiệm không đủ, làm sao có thể gánh vác được.

Lư Tú Nhi chỉ chỉ vào giỏ tre đã đầy, mọi thứ cơ bản đều đã chuẩn bị xong, chào hỏi sư huynh chất phác của mình một tiếng, rồi ra khỏi Thượng Thực Cục. Đoan Mộc Lương muốn nàng ở lại lâu hơn một chút, tiếc rằng đối phương lo lắng cho phụ thân, liền xách giỏ tre, bóng hình xinh đẹp yểu điệu nhanh chóng bỏ đi.

Thượng Thực Cục bên trong hoàng cung, những người không có liên quan đừng hòng đi vào. Nhưng Lư Tú Nhi thì khác, sau khi cập kê, mỗi lần ăn Tết, hoàng đế đều sẽ chỉ đích danh muốn nàng nấu nướng một vài món sáng tạo khác người. Cho nên tuy nàng không có chức quan, cũng có thể phá lệ vào cung.

Nhưng dù sao cũng là không có thân phận gì. Phụ thân nàng là Lư Tuấn, giữ chức quan ngũ phẩm ở Thượng Thực Cục, nếu so với địa phương, thì thứ sử cũng bắt quá chỉ là ngũ phẩm mà thôi, Lư Tuấn coi như là rất có uy vọng. Nhưng trong kinh thành, đặc biệt là trong hoàng cung, cho dù có là đại quan cũng chỉ là nô tài, huống chi là một vị quan chuyên làm việc nấu nướng. Lư Tú Nhi chỉ có thể đi đường nhỏ, cúi đầu cụp mắt, vội vàng ra ngoài cung.

Một hồi tiếng bước chân truyền đến. Sột soạt lạo xạo, tất nhiên lại của một nhóm người đang tới gần.

Cặp chân mày đẹp của Lư Tú Nhi hơi nhíu lại, giương mắt nhìn lên, ôi chao, mặc áo bào màu tím lăng la đội mũ rực rỡ, người tới nếu không phải Hoàng Thái Tử, thì cũng là hậu duệ quý tộc thân vương. Thật là không may mắn kể cả đi đường nhỏ mà cũng đụng phải hoàng thân quốc thích, xem ra nàng không quỳ không được.

Lư Tú Nhi nhìn bộ xiêm y mới tinh trên người, có chút tiếc rẻ hơi khuỵu chân xuống, trán cũng đè thật thấp.

“Hoàn Quận Vương, mời…” Thái giám dẫn đường kính cẩn đi trước, nhìn thấy có người mặc trang phục dân nữ, liền lắp bắp kinh hãi. Lại tập trung nhìn kỹ lại, hoá ra là Lư Tú Nhi, một trong những người được hoàng thượng tin cậy, hắn ta cũng không hé răng, tươi cười tủm tỉm dẫn Hoàn Quận Vương đi lướt qua bên cạnh nàng.

Lư Tú Nhi vừa nghe tên Hoàn Quận Vương, thì đã biết ngay đó chính là một trong các “Kinh thành Tứ công tử”, Hoàn Lãng Tình. Vị này nhờ có cha là Bình Nam Vương Hoàn Đức Sơn hiển hách chiến công, mới yên ổn ngồi ở vị trí quận vương. Nghe nói người cũng không xấu, một khi đã như vậy, có quỳ cũng không coi như quá oan uổng.

Hoàn Lãng Tình nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp quỳ ở nơi đó, giống như một đóa hoa dịu dàng khả ái ở giữa một thảm cỏ xanh bát ngát, khiến cho hoàng cung âm u này bỗng dưng trở nên rạng rỡ. Lúc đến gần, hắn cố ý bước chậm rãi, dừng lại trước mặt Lư Tú Nhi một chút.

Trên người nàng thật thơm, không phải là mùi son phấn. Có chút giống với mùi hương của bánh phỉ thủy bách hợp mê người, tươi mát sảng khoái. Hoàn Lãng Tình lấy làm lạ, vì sao khi nhìn thấy mỹ nữ này mình lại liên tưởng đến món ăn nhỉ?

“Đây là thiên kim của Lư phụng ngự Thượng Thực Cục, chuyên chế biến các món ăn cho Hoàng Thượng.” Thái giám dẫn đường cho rằng tiểu quận vương không vui, vội vàng giải thích.

Hoàn Lãng Tình vẫy vẫy tay, ý bảo hắn lui ra một bên, ánh mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới, không ngờ trên đường đi gặp công chúa, lại có một cuộc tao ngộ tình cờ như vậy.

Lư Tú Nhi có chút bực bội, chân cũng dần trở nên tê rần, tên quận vương này, vì sao còn không đi đi?

“Tên gọi là gì?” Hoàn Lãng Tình bỡn cợt hỏi.

Lư Tú Nhi lúc này cũng đã rất bực bội. Nghe giọng điệu này càng cảm thấy khó chịu hơn! Ít nhất cũng phải nói câu “Xin hỏi phương danh của tiểu thư” hoặc là “Xin hỏi” gì đó, đằng này lại không có một chút lễ nghĩa, xem nàng là hạ nhân.

Không có cách nào khác... Ai bảo nàng không phẩm không cấp, cũng không được phong một chức vụ nữ quan. Ở trước mặt quận vương, nàng đương nhiên thấp hơn một cái đầu.

“Lư Tú Nhi.” Trong thanh âm có chút phẫn uất, đúng vậy, sao có thể không uất ức được. Quỳ trước hắn thì thôi, ngay cả khuê danh cũng bị người ta hỏi một cách không lễ phép.

“Cái tên không tệ.” Hoàn Lãng Tình khen.



Đừng không tệ, ngài đi nhanh đi. Lư Tú Nhi âm thầm oán giận trong lòng.

Nhưng hắn không hề có ý định muốn đi mà chỉ cúi đầu quan sát trang phục của nàng, giống như muốn giữ nàng thật sâu ở trong trí nhớ.

Thái giám đứng bên cạnh sợ Hoàn Lãng Tình sẽ làm khó Lư Tú Nhi, bèn thúc giục hắn: “Hoàn quận vương, công chúa đang sốt ruột chờ ngài.”

“Còn không phải là vì mì Ngọc Tiêm thôi sao, món ăn trong thiên hạ có vô số món quý giá, có món nào bổn quận vương chưa ăn đâu, việc gì phải quan trọng như vậy...” Hoàn Lãng Tình không vui nói. Vốn dĩ, bị công chúa tùy tiện gọi đến hắn đã thấy rất mất mặt, bây giờ ngay cả một tên thái giám cũng dám thúc giục hắn, thật sự không hiểu là cái thế đạo gì.

Thiên kim của Lư phụng ngự... Ha ha. Nghe nói nữ tử này nấu ăn rất khá, nếu món mì Ngọc Tiêm kia do nàng đích thân làm, thì chắc chắn sẽ có mùi vị khác. Nhưng giờ phút này, hắn quả thực không muốn ăn uống gì.

Bởi lẽ, sắc đẹp có thể thay cơm.

“Sắc xanh ngọc bích như nước trên trời, làm váy thêu hoa sáng ngời ngời...” Hoàn Lãng Tình bỗng đọc một câu ý tứ sâu sắc, ánh mắt lúc này mới chịu rời khỏi người Lư Tú Nhi, thong thả ung dung dẫn theo người hầu thái giám bỏ đi.

Lư Tú Nhi quỳ nửa ngày, chân đã tê cứng. Nhìn theo bóng Hoàn quận vương đi xa, trong lòng mắng không dưới một nghìn lần, cố chống thân mình đứng lên. Vào hoàng cung, luôn phải quỳ đông quỳ tây. Nếu không phải trong cung có nguyên liệu tốt nhất, nàng tuyệt đối không muốn chịu nổi khổ này.

Hoàng cung… hoàng cung.. Thế nhân đều cho rằng đây là nơi rất tốt nhưng nàng lại không thích chút nào. Ngoại trừ hoàng đế là người được vạn người tung hô kia, thì cho dù là hoàng thân quốc thích, nàng cũng chẳng thấy bọn họ có chút tiêu dao sung sướng nào. Đặc biệt là nữ tử trong cung, chưa nói tới thân phận địa vị, cung nữ thì thôi, ngay cả các nương nương cũng sơ suất một chút là không chỉ bị biếm vào lãnh cung chịu tội, mà cả gia tộc cũng sẽ lao đao theo.

Hoàng cung còn hung hiểm hơn cả hang hùm miệng sói, nhanh chóng rời khỏi thì tốt hơn. Nàng xách váy chạy đi, nhanh như chớp đã ra khỏi cung.

Trở lại Lư phủ, đưa giỏ tre cho phòng bếp, căn dặn bọn họ rửa sạch, nàng đến phòng ngủ xem phụ thân thế nào. Không có ai cả. Phụ thân nàng thật sự có thể không khiến người ta bớt lo, có bệnh còn chạy khắp nơi. Đi tới thư phòng, quả nhiên là đang đọc sách.

Nàng giật lấy sách. “Phụ thân, không phải đã nói sẽ nằm…”

“Phụ thân không phải là tiểu hài tử.” Tuy nói vậy, nhưng Lư Tuấn vẫn làm ra bộ dạng của một đứa trẻ biết sai, hậm hực cúi đầu.

“À, thì ra phụ thân không phải chỉ là đang đọc sách! Nói đi, cha đã ăn vụng cái gì?” Lư Tú Nhi tinh mắt, xét nghiệm một chút dầu mỡ còn dính lại trên khóe môi ông.

Lư Tuấn vội vàng xoay người, quay mặt đi.

“Hừ, cha không nói thì con không biết sao? Có phải là ăn gà không? Con đã nói bao nhiêu lần ăn gà rất dễ sinh ra đàm, trong người nóng bức, nhưng cha vẫn không nghe lời!”

Lư Tuấn là đầu bếp, làm sao lại không biết được đạo lý này? Chỉ là không quản lý được cái miệng của mình.

Ông yếu ớt biện minh với nữ nhi: “Một chút, chỉ có một chút thôi.”

“Hừ, không biết kiếp trước có phải cha là chồn không, kiếp này lại thích ăn gà như vậy...” Lư Tú Nhi tức giận nói.

Lư Tuấn cười ha ha, duỗi tay véo má nữ nhi: “Nếu phụ thân con là con chồn, thì con là con chồn con đấy.”

“Đêm nay có vịt ăn.” Lư Tú Nhi phủi tay ông ra, “Con cố ý vào cung tìm nguyên liệu nấu cho phụ thân, cha không được phiền hà, phải ăn hết cho con, là ăn hết đấy.”

Ôi, cửa son rượu thịt thối. Lư Tuấn làm ra vẻ khổ sở, tay nghề nữ nhi không tệ, nhưng mà ông vừa mới ăn một bữa thịnh soạn, bây giờ làm sao mà nuốt nổi nữa?

Khụ khụ. Ông nhịn không được mà ho khan.