Chương 141:Chú ý
Ấn tượng mà tất cả nhìn thấy Victor lần đầu là chả nói được gì cả. Đôi khi anh hành động như người bạn thân, đôi khi hành động như người anh, đôi khi như người yêu, đôi khi giống như cặp vợ chồng lâu năm chưa gặp, thực tế anh có sức quyến rũ rất lớn và diễn xuất rất giỏi. Ngay lúc này, anh hành động như người bạn lâu năm chưa gặp lại, tuy nhiên khi anh cố gắng ôm Yu, thì anh phải dừng lại(M9:thêm tag yaoi vào luôn đi)
“Hmm…là Namari-chan, và Momo-chan phải không? Và người điều khiển các con trùng kia là Marifa-chan đúng không?”
Tuy nhiên, vì không muốn Victor chạm vào cô, nên Momo bay lên trên và cánh tay phải của cô đã dang ra, cô đã sẵn sàng dùng [Tiên Thuật]. Có thể chả có ai chú ý nhưng những con trùng của Marifa đã sẵn sàng vồ Victor nếu anh có động thái kì lạ nào
“Tên kia! Tránh xa Odono-san ra!” Namari đứng trước chặn đường của Victor
“Hi Namari-chan, anh tên là Victor và cứ gọi anh là Vic đi”
Victor nói điều đó mà nụ cười của anh không hề thay đổi tí nào, tuy nhiên từ cơ thể anh, lại có một nguồn khí ghê gớm và Namari lẫn Momo cảm thấy họ đang chiến đấu với một con quái vật và trở nên cận trọng. Những thương nhân khác không hề biết Namari đã nâng cao sự chú ý
“Hmm, xin lỗi nếu anh xúc phạm em Namari, và Momo, anh hi vọng các em tha thứ cho anh. Anh đã tự ý làm thế mà quên giới thiệu bản thân của mình. Tên của anh là Victor, một thương nhân giống Mago nhỉ? Em có thể gọi anh là Victor mà không cần dùng kính ngữ”
Mặc dù Victor đã giới thiệu bản thân, tuy nhiên, trong trái tim của Mago có một chút khúc quẩn khi quan sát Victor(Victor trùng với Winner). Anh đã trở thành thương nhân trong nhiều năm và anh đã gặp rất nhiều người, đây không phải là lần đầu tiên mà anh cảm thấy trái tim của mình co lại khi nhìn thấy Victor. Nó thậm chí có thể bẻ gãy xương của anh luôn
“Victor-dono, bộ ngài không phải là cánh tay phải của Benjamin G Chester trong Thập Tự Tiên Nhân sao? Ah, đó là một câu hỏi ngu ngốc, vậy ngài đến đây là để gặp Yu-sama sao?”
“Oh! Anh biết tôi rõ đấy nhỉ!”
“Chả có thương nhân nào mà chả biết tới ngài cả”
Mặc khác, Victor tỏ ra vẻ ngạc nhiên và hành động phóng đại khi đặt một tay lên má mình
“Tôi thực sự rất ghen tị với anh đó, ý tôi là, Mago-san khá thân với Yu. Tôi cũng muốn có quan hệ như vậy với Yu. Và tôi hoàn toàn tin rằng Mago-san muốn có được mối quan hệ tốt đẹp với Benjamin G Chester trong Thập Tự Tiên Nhân. Đừng lo, tôi chắc chắn Benjamin sẽ muốn hợp tác với anh. Với tên của tôi, chắc chắn sẽ rất dễ dàng”
Tuy nhiên, Mago chả biết phản ứng như thế nào với Victor. Và đột nhiên Victor quay người lại nhìn Yu với một nụ cười tự tin khác
“Mago-san, không lẽ anh chỉ đứng đó và chỉ im lặng thôi sao?”
“Ngay cả khi tôi đứng đây, thì tại sao tôi lại nên nói với ngài chứ?”
“Đừng nói những từ nhẫn tâm như thế. Là tôi nè, Victor. Chúng ta sẽ nói chuyện sau, Mago-san”
Nghe thấy những lời đó của Mago, khuôn mặt của Victor bị méo mó và anh đang lẩm bẩm điều gì đó. Mago cố gắng hết sức chạy đến căn phòng xa nơi này và có một số ma cụ có thể dùng để làm cho những tiếng động bên trong không bị phát ra bên ngoài. Sau đó Mago nhìn vào mắt Yu nhưng Yu chỉ lắc đầu trong im lặng như thể quá muộn
“Yu-san, mặc dù lúc trước Mago-san đã nói rằng sẽ mất một vài tháng để chuẩn bị những thứ mà cậu cần, vậy làm thế nào nếu hợp tác với tôi thì nó chỉ mất có 2 tuần thôi?”
Rõ ràng Victor đã nghe cuộc nói chuyện của Yu và Mago. Không thể tránh được điều đó và Mago biểu lộ một khuôn mặt cay đắng
“Victor-dono, không phải ngài quá lắm rồi sao? Đây là vương quốc Houdon, không phải là quốc gia tự do Hameln. Ngài thực sự nghĩ rằng ngài dễ dàng chuẩn bị được mọi thứ mà Yu-san cần trong hai tuần sao? Tôi nghĩ điều này bất khả khi ngay cả đối với
Victor-dono”
“Hahaha, Mago-san. Đừng có lo về nó. Tôi có nhiều quan hệ trong vương quốc Hameln mà và ngay cả khi Yu-san định thành lập một quốc gia mới nữa, miễn là đủ tiền, thì Hameln sẽ cung cấp mọi thứ. Không phải nó cũng giống việc thiết lập tình bạn sao Mago-san? Tôi chả có ý định cướp hết lợi nhuận một mình. Nó giống như một mũi tên trúng hai con chim. Mối quan hệ của tôi và Mago-san sẽ được duy trì và Yu-san sẽ được đáp ứng, đó là một thứ có lợi cho mọi người mà”
Đó la giải thuyết tốt nhất mà có thể mang lại lợi ích cho mọi người, tuy nhiên thứ đang mắc kẹt trong đầu Mago là thứ mà Victor nói về việc xây dựng quốc gia. Nguyên liệu mà Yu cần rất nhiều. Ban đầu, Yu có được một doanh nghiệp lớn như thế nhờ vào mối quan hệ thân thiết với Bá Tước Mussu. Mago cũng dự định sẽ truyền bá doanh nghiệp với các quốc gia khác nhưng việc thành lập một quốc gia chưa bao giờ được Mago nghĩ tới, trán Mago chảy đổ mồ hôi. Ngay cả khi anh cố gắng giả vờ bình tĩnh đi nữa, thì anh vẫn chảy mồ hôi vì thiếu kiên nhẫn và thậm chí không kiểm soát được. Trong khi biết mình đang ở vị trí xấu, anh nhìn Yu
“Đúng như ngươi nói, ai ngờ một thương nhân lớn như ngươi lại biết đến việc ta thành lập một quốc gia mới”
Không một chút giả vờ, Yu khen ngợi Victor. Nó khiến Mago bước vào trạng thái đau đầu. Anh đã lỡ mất cuộc đàm phán này và nó cũng chứng minh cho anh thấy mình chưa trưởng thành và còn non dạ, tuy nhiên, điều tồi tệ nhất là ghen tị. Gần đây, vị họ đã thua với bộ trưởng bộ tài chính nên anh rất ghét sự bất tài của anh
“Hahaha, thật là thú vị khi số nguyên liệu cần thiết lại nhiều đến thế. Vậy, chúng ta sẽ thảo luận vấn đề này
Mago-san?”
“Nhưng, đợi đã, Yu-san”
Mago chứ chấp đầy cảm xúc khác nhau với Victor. Anh và Yu đã thảo luận mất vài đồng hồ nhưng đã được giải quyết khi Victor tới. Sau khi giao cho anh và Victor, Yu rời đi
---
“Hahaha, nhóc chẳng may mắn lắm nhỉ?”
“Lão già, đây chả phải chuyện để cười. Đó là vì Victor và Mago đến muộn đấy”
Wood đã nghe toàn bộ câu truyện của Yu nói ở trong cửa hàng của ông và cười to khi trả lời. Bởi vì bên trong cửa hàng có nhiều thứ như búa và đao, nên Namari ngồi trước mặt Yu và bị khiển trách vì chạy lung tung. Momo đang ở trên đầu Yu khi đang ngặm bánh quy và một số bánh quy còn dính trên miệng và rơi xuống đầu Yu
“Tôi không nghĩ rằng chuyện này xảy ra sớm quá nhưng nhờ bọn họ thì nguyên liệu ít nhất sẽ thu thập xong trong một tuần. Vậy ông có thể hoàn thành nó trong một tuần không?”
“Chà, ta hi vọng ta sẽ làm kịp”
“Ồ, chuyện đó không quan trọng. Ta hi vọng không có nhiều con chuột cố gắng tìm lấy cái chết vì dám ăn cắp nguyên liệu thôi”
“Vậy, mọi chuyện có ổn không?”
“Ừ, bên trong chả có cái gì đâu”
Bên trong cửa hàng, có một khu nhà kho, nơi chứa hầu hết các vật liệu và quặng hiếm được cất giữ bên trong, có hai con xác sống đang bảo vệ nó. Một người trông giống như hiệp sĩ vì mặc một bộ giáp nặng nhưng bên trong là một con xương vàng. Người còn lại mặc một cái áo choàng với bên trong là xương bạc nhưng nhìn vào cái gậy thì chắc chắn nó không hề yếu
“Vàng và Bạc, hai ngươi ở lại bảo vệ cái kho này đi”
“Odono-san, chúng ta đã xong chưa?”
“Chắc thêm một lúc nữa”
“Hahaha, đứa trẻ này cũng thú vị ghê”
“Tôi không phải là đứa trẻ, tôi sẽ bảo vệ Odono-san h, h, h…”
“Hiệp sĩ?”
“Đúng thế! Tôi là hiệp sĩ của Odono-san!”
Vì Namari đột nhiên đứng lên, nên Momo trên đầu Yu ngã xuống và Marifa nhẹ nhàng đỡ lấy cô. Momo với đôi má phồng lên nhảy từ bàn tay Marifa và gửi một cái vòng sáng lên Namari(M9:cái vòng của tôn ngộ không?)
“Momo, chị làm gì vậy? Em là hiệp sĩ của Odono-san mà!”
Nhìn vào cuộc cãi vãi bình thường đó khiến Yu cảm thấy mệt mỏi và thở dài. Wood chỉ mỉn cười khi nhìn thấy phản ứng của Yu như thể đó là cháu trai của ông
---
“Chị biết không, ngay cả Russ, người đã dám tuyên bố là hộ vệ giỏi nhất của Odono-san, thì em vẫn có thể đánh bại cậu ta”
“Eh, Namari-chan mạnh lắm sao?”
“Đúng thế, đó là lí do tại sao em là hiệp sĩ của Odono-san và em sẽ bảo vệ ngài ấy!”
Namari nói thế và đột nhiên đứng lên và khiến một số nước nòng tràn vào mặt Nina
Sau khi ra khỏi cửa hàng Wood, họ đi về nhà và Wood từ chối việc cùng thưởng thức bữa ăn và sẽ đi ăn ở một nhà hàng gần đây. Joseph chả có nơi nào để đi về(có thể nói là chỗ của Guild Master). Khi cậu quay lại thì định vào bồn tắm và Nina muốn tắm cùng Yu, tuy nhiên, Lena và Marifa đã cản cô lại. Bởi vì điều đó nên hiện giờ Nina đang tắm chung Namari
Namari không nghĩ ngợi gì nhiều và bước vào bồn tắm với Nina với khuôn mặt hành phúc
“Vậy, hãy kể cho chị thêm về Yu đi”
“À, sau khi em quyết định theo Odono-san là chủ nhân của em, thì em đã tiến hóa. Mấy cái cánh trên lưng của em đã phát triển. Nhưng em cũng phải chiến đấu, và vào một ngày em chiến đấu rồi bị thương thì Odono-san giận lên và biết mất”
“Đó là những gì Yu đã làm sao?”
“Vâng, khi em thức dậy thì Odono-san không còn ở đó và ngày hôm sau Odono-san đã có sự thay đổi cái gì đó”
“Em có thể cho biết có gì đó thay đổi không?”
“Em không biết giải thích sao. Tuy nhiên, khi ngài ấy trở lại, ngài ấy đã trở nên mạnh hơn nhưng trong ngài ấy có vẻ đau đớn”
“Yu đau?”
“Vâng, nhưng chị hãy giữ bí mật nha”
“Namari-chan, thậm chí chị còn chả biết nó có được coi là bí mật không đó?”
“Vâng, đây chỉ là siêu siêu siêu bí mật mà chỉ mình em biết về Odono-san thôi. Bởi vì em rất hiểu ngài ấy”
Đột nhiên Nina ngã xuống như thể cô đã mất đi sức mạnh của mình
“Nina nee-chan?”
“À xin lỗi. Vì thế, em có biết, nguyên nhân là gì không?”
“Em không có biết được cái gì nhưng có thứ gì đó liên quan đến mắt
Tại thời điểm này, Namari nghĩ sẽ ổn nếu nói nó
“Đôi mắt của em ấy?”
“Đôi mắt Odono-san chuyển sang màu đỏ(M9:ghoul?) và khi nó xảy ra, ngài ấy dừng như đã đau khổ và đau đớn”
“Đau đớn sao?” Nina kiên nhẫn nghĩ ngợi
“Vâng, em đã thấy ngài ấy đã che nó đi một lần. Tuy nhiên, em luôn nhận ra điều đó, mỗi khi ngài ấy làm điều đó, thì ngài ấy luôn luôn đau đớn. Odono-san…như thể chịu đựng một cơn đau đớn tột cùng”
“Em ấy có bị thương không?”
“Cũng giống như chị. Em không hề biết”
---
“Nhỏ quá Lena-chan”
Sau khi tắm xong, Namari viết nhật kí trong phòng Yu. Mặc dù có chút ngệch ngoặc nhưng cậu đã học viết từ Yu và nó vẫn có thể hiểu được
“Mari nee-chan rất đáng sợ như đôi khi rất dịu dàng”
“Namari, im coi”
“Ah, xin lỗi Odono-san. Nhưng, đừng nhìn vào nhật kí của em được không?”
“Ta chả thèm nhìn nó và tại sao nhóc không làm trong phòng của nhóc đi?”
“Em không muốn! Dù sao, em sắp xong rồi!”
Điều cuối cùng mà Namari viết trong nhật kí của mình là câu này
“Mình sẽ theo dõi Nina nee-chan”
M9:gần đến lúc tiết lộ danh tính Nina rồi các thí chủ và nói luôn bên Wattpad là người khác chứ không phải tại hạ nha mà sao cảm giác có một chút giống truyện tại hạ quá
Kì tới:Nắng, với chút mưa máu