TO DEPRIVE A DEPRIVED PERSON

Chương 139




Chương 139:Bạn nghĩ sao về việc đầu tư?

“Collet, chúng ta nên làm gì với nó đây?”

“Rebecca, ý cô là gì?”

Đó là Collet và Rebecca, tiếp tân của công hội mạo hiểm giả Comer đầu tiên. Rebecca lo lắng nhìn vào cảnh tượng trước mắt cô

“Được rồi, Rebecca, cô đi ra phía sau và xử lí đống nguyên liệu đi và tôi sẽ đi đến phía trước một chút”

“Cảm ơn cô. Tôi xin lỗi nhưng tôi chả tài nào dám nhìn vào khuôn mặt của họ được”

Rebecca chả có thể chịu đựng được nữa. Bởi vì tất cả mạo hiểm giả trước mặt cô điều có gương mặt bị sương phồng. Không chỉ mỗi hắn, mà cả một nhóm điều bị có thể thấy phần lớn trong guild

“Sao cô lại nói điều đó chứ? Bộ mặt của tôi, đó là do Joseph đó. Ông ta đánh tôi và cảnh báo chúng tôi không được dùng thuốc ma thuật để chữa lành nó. Cô nghĩ sao Collet-san? Chúng tôi thực sự rất đáng sợ sao?”

“Ừm…không hẳn là đáng sợ…dù sao, tại sao Joseph lại đánh anh?”

“Nó giống như bắt nạt hơn. Đó là-”

“Collet, tôi đã xong việc thẩm định rồi. Nó có khoảng 2 vàng và 3 bạc cho nguyên liệu và n máy tính bảng nói tổng cộng là 8 bạc”

Một viên thuốc bình thường thì sẽ tốn đến 6 bạc, và nó chỉ có thể tìm trong dungeon. Cái máy tính bảng này rất vô lí, nó giống như bản sao của một máy làm từ thạch anh mà từng được tạo ra trong quá khứ. Tộc thú nhân cũng có cái máy tính bản này. Họ đã bị mắc kẹt bởi 5 quốc gia giáng liền vì cả 5 nước đó điều lo ngại trước sức mạnh của thú nhân. Nó cũng cho ta thấy sức mạnh của 3 con ma vương khi đã thống trị 4 lục địa quỷ lớn nhất. Nó cũng giải thích về một cơn ác mộng gothic của một vương quốc, một sống anh hùng trong quá khứ, tuy nhiên chả có ai biết ai mới là người đã làm ra cái máy tỉnh bản này cả. Nó đã được tạo ra từ Dungeon? Chả ai biết sự thật về máy tính bản này, nhưng Công hội mạo hiểm giả muốn thu thập chúng nên có khá nhiều mạo hiểm giả đi thu thập chúng. Đôi khi một cái tính bản còn khó tìm hơn kho báu

“Này, hãy tăng thêm cho tôi một chút đi, ba bạc nữa nha? Và, cái đuôi [Kobold Lớn] cũng có thể làm áo khoác mà”

“Ồ, vậy anh nghi ngờ về việc thẩm định giá của tôi sao? Anh không hài lòng sao? Vậy thì tại sao anh quay lại đây sau đi vì tôi đang rất bận?”

Dưới cái lườm của Rebecca, nhưng mạo hiểm giả nam chạy trốn khi lấy tiền

“Collet, thật sự, chúng ta không nên dễ dãi với loại người này”

“Rebecca, không được nói một thứ như thế chứ. Mọi người điều làm việc chăm chỉ, và bắt đầu cuộc sống mới của họ. Đó là một công việc nguy hiêm nhưng họ vẫn cố gắng làm hết sức”

“Bỏ chủ đề này đi. Tại sao cậu vẫn để tâm đến chàng trai đó? Và, cậu có đang giảm cân hay không khi nghĩ về chàng trai đó?”

“Không, tớ không có! Cân nặng của tớ luôn cân đối mà”

Vì Dungeon [Khu Rừng Gỗ] đã được phát hiện, nên

nhiều mạo hiểm giả đã tới thành phố Comer. Không chỉ mỗi Dungeon, gần đây, các dân làng cũng đi thu thập cây thuốc mọc gần cái dungeon vừa mới xuất hiện. Do đó khối lượng công việc của các tiếp tân tăng lên và họ luôn luôn bận rộn

Tuy nhiên, lí do thật sự mà các tiếp tân mệt mỏi là vì thứ giúp họ bớt đi căng là Yu đã biến mất. Ngay cả trên mặt Collet cũng xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi

“Mày nghe sự kiện ngày hôm qua chưa?”

“Tao chả biết vì tao mới tới thành phố Comer này thôi, nhưng mày có thể cho tao biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì không? Về cái sự kiện gì đó của hôm qua đã tạo ra một khoản vốn đấy”

“Heh, tao không biết chi tiết nhưng ngày hôm qua, đám Thiên Thạch Máu đã nhận được một sự thất bại nặng nề”

“Phải rồi đó. Tất cả bọn chúng điều ít tới guild vì bọn chúng đang rất xấu hổ”

Tất nhiên, khá nhiều người đang bàn tán về sự kiện này. Sau cùng tất cả các mạo hiểm giả điều bị các thành viên của Thiên Thạch Máu quấy rầy nên tin này là một tin rất tốt đối với họ

“Vậy bọn chúng có bao nhiêu? Một trăm? Nhưng vào lúc này, sớm muộn gì chúng sẽ vượt mặt nhóm trong thành phố thôi”

“Hahaha, điều đó chả xảy ra đâu, này, nhìn kìa, là tên nhóc đó đấy”

Với biểu cảm ngạc nhiên của tên đàn ông đó đã khiến tất cả chú ý và sự chú ý đó tập trung vào cái thứ mà tên đó ngạc nhiên. Trước cửa mạo hiểm giả, mọi người điều nhìn vào đó. Những cô nàng tiếp tân cười toe tóe

Yu bước tới lễ tân, những đám đông tách nhau ra làm hai. Marifa lặng lẽ theo sau nhưng cô vẫn giữ cảnh giác với những thứ đe dọa Yu. Tuy nhiên, trước khi Yu có thể tới quầy lễ tân, thì đã có một sự náo loạn do tiếp tân Fifi chạy tới

“Yu-chan! Chà, em về lúc nào vậy?”

“Fifi, tôi rất vui khi đã gặp cô sau một thời gian. Nhưng tôi phải xin lỗi vì đã biến mất”

Fifi vô tình nhảy vào và kéo tay Yu về phía quầy. Collet vẫn cảm thấy ngạc nhiên

“Rebecca, Rebecca, nhìn kìa. Cậu ta về rồi nè!”



“Gì vậy? Hiện giờ tôi đang bận lắm”

Nghe vậy, Collet đã chạy đến chỗ Yu mà không đợi Rebecca. Điều đó khiến các mạo hiểm giả với khuôn mặt sương phồng phải đứng đợi Rebecca

“Collet!!!”

“Tránh ra! Tôi tên là Namari và tôi rất mạnh”

Mặc khác, Namari tự giới thiệu bản thân mình nhưng cách mà cô làm chỉ khiến cho các tiếp tân thích thú thêm thôi. Mặc dù là đứa trẻ bán quỷ có quan hệ xấu với con người, nhưng các tiếp tân không quan tâm. Với ngoại hình của Namari, có một cánh dơi mọc ra sau lưng và nụ cười hồn nhiên, cô đã tạo ra một ấn tượng dễ thương và khiến các tiếp tân lại gần hơn

“Dễ thương quá!!”

“Yu-chan, đứa trẻ này là ai vậy? Chị có thể ôm ẻm không?”

“Đừng làm thế! Tôi rất mạnh!”

Tuy nhiên, cô đã kẹt trong vòng tay Fifi và bị chơi đùa như một món đồ chơi. Momo, người chả muốn bị như thế liền chui vào mũ Yu ngay lập tức

“Yu-san, lâu lắm rồi!”

“Collet, đã lâu không gặp. Xin hãy nhận cái này”

Yu lấy một cái giỏ từ túi đồ và đưa cho Collet. Không chỉ Collet, mà các tiếp tân khác cũng đang nhìn nó bằng một ánh mắt mãnh liệt


“Đây là?”

“Bên trong là bánh quy và bánh rán. Những cái bánh quy có thể để lại trong một tuần nhưng bánh rán thì phải ăn liền vì hôm nay tôi đã làm một đống kem tươi được trộn vào nó”

Khi Yu tiết lộ nội dung bên trong giỏ, những cái bánh quy và bánh rán đã lấp đầy vào miệng

Các bánh rán được trộn lẫn với kem và dâu tay ruby và được tráng men bằng cách sử dụng mật ong đã thu được từ tổ của các con ong khổng lồ. Đó là thực phẩm nhiều calo nhưng chả ai có thể chịu được sự cám dỗ của nó

*ực ực*

Tất cả điều nghe thấy âm thanh nước bọt. Nó đến từ các cô gái và Yu chả có thể làm gì. Tất cả điều nhìn vào nó một cách bất lực

“Odono-san, ngài đang đưa đồ ngọt cho họ? Người này là Collet nee-chan sao?”

“Chà, Namari, em biết tên chị sao?”

“Vâng, em biết chứ, ừm, đây là Adele nee-chan và đây là Fifi nee-chan”

Những người được Namari gọi tên thì điều xoa đầu cô và thậm chí ôm cô, trong khi có

một giọng chói tai vang lên

“Collet, tôi xin lỗi. Tôi biết lúc này chị cần được nghĩ ngơi nhưng chị đã nghe về việc guild master sẽ thăng hạng của tôi lên B chưa?”

“Ừ, chị đã nghe về điều đó và thẻ hạng B của em chưa được chuẩn bị, sẽ mất một lúc mới xong”

“Tôi chả bận tâm về tấm thiệp nhưng thứ mà tôi muốn hỏi là liệu mạo hiểm giả hạng B có thể sử dụng phòng riêng để chọn nghề không? Tôi tự hỏi liệu mình có đặc quyền đó chứ?”

“Eh, ý em là muốn chọn nghề nghiệp mà không có ai đi cùng sao? Em định đi liền sao?”

“Phải, sẽ nhanh lắm và sẽ tuyệt hơn nếu tôi vào một mình. Trong khi đó, Collet nên nghỉ ngơi và thưởng thức đống đồ ngọt đi”

Collet suy nghĩ về việc đi cùng Yu hoặc nghỉ ngơi với đống đồ ngọt. Bởi vì Collet khá quan tâm đến việc Yu định làm và đống đồ ngọt trong tay cô cũng không hề thua kém. Phía sau Collet là những cô tiếp tân man rợn muốn ăn thịt người đang chảy nước dãi và nhắm vào con mồi trong tay cô

“Marifa, Namari, các ngươi sẽ ở lại và chờ ở đây”

“Nhưng, em muốn

đi cùng Odono-san!”

Namari rên rỉ nhưng liền vui vẻ khi Fifi đưa miếng bánh quy cho cô. Mặc khác, Marifa không cãi lại những gì Yu nói. Cô lặng lẽ đặt cây cung xuống và ngồi vào góc phòng

Ngay sau khi Yu bước vào phòng thay đồ, Yu dùng [Heaven`s Net] để khảo sát xung quanh. Sau đó, cậu nâng [Rào Chắn] và chắc chắn không có gì sai cả, cậu chạm vào viên pha lê ở giữ. Ngay lập tức, danh sách nghề nghiệp đã hiện lên trước mặt cậu. [Hiệp sĩ hộ vệ][Hắc Hiệp Sĩ][Thánh Hiệp Sĩ][Hiệp Sĩ Tinh Linh][Thánh Kiếm][Phù Thủy][Hiệp Sĩ Templar][Triệu hồi sư][Hồng y][Nhà Phù Phép Cao Cấp][Master Spear][Võ sư][Chiến binh][Ma thuật sư][Nhà Điều Khiển Rối][Doll Master][Vô diện][Nhẫn Giả][Rumble Master][Element Master][Quỷ Sư][Arch Summoner][Chủ nhân của con trùng][Lính Đánh Thuê][Thập Tự][Sát thủ ngôi đền][Arch Wizard][Phá Hoại][Brawle] và nó không chỉ dừng lại ở đó. Cậu có hơn một trăm công việc(M9: tuyệt, nếu thì chủ mà ghi thêm nữa thì tại hạ sẽ cho thí chủ thành thái giám luôn)


“Hủy”

Trong số các công việc được nêu lên, chả khiến cho Yu phải để tâm. Yu suy nghĩ một lúc và cậu liền hành động. Cậu sử dụng ma thuật [Thời Không] để mở ra một không gian kết nối với căn biệt thự. Ở phía bên kia không gian, cậu có thể thấy Nina và Russ đang ở trong phòng

“Yu…là Yu!” Nina cố gắng đến chỗ cậu nhưng vì nó chỉ mở rộng khoảng 30cm nên Nina không thể chui qua được

“Thưa chủ nhân, việc chọn nghề nghiệp trên pha lê phải không?”

“Ừ, đúng như dự kiến, [Anh Hùng] và [Người được chọn] không hề xuất hiện]”

“Vậy, Russ, ngươi có thể thể tìm [Người đi tìm

sự thật] không?”

Sau đó Russ nhìn vào pha lê bằng cách sử dụng kĩ năng độc nhất của nó [Kiểm tra sự thật]

“Chủ nhân, điều tốt nhất mà nó có thể làm là, thu thập và đưa thông tin đến

[Người đi tìm sự thật]. Tuy nhiên, có vẻ như sau nó còn có bí mật gì đó?”

Ngay cả khi Yu sử dụng kĩ năng của đôi mắt của cậu, thì cậu vẫn không nhận được bản chất thực sự của viên pha lê này, chỉ biết rằng trong nó có một ma thuật mạnh mẽ đang trú ngụ bên trong nó

“Ừ, sau cùng tất các tinh thể của các mạo hiểm này điều được [Đại Hiền Nhân] tại ra và có thể đáp ứng được nguyện vọng”

Yu và Russ đã nói chuyện với nhau một lúc và rồi Yu đi ra khỏi phòng

“Odono-san, ngài xong rồi sao?”

Trên hai tay Namari đầy ấp bánh quy và ngay cả trên miệng cô cũng có một miếng bánh rán đang cắn ở đó. Mặc khác, Marifa vẫn không có dấu hiệu buông lỏng cảnh giác cả

“Cô đã chờ lâu chưa? Cô không đi lung tung và gây rắc rối chứ?”

“Vâng! Em chỉ ở đây và chờ thôi”

“Được rồi, đi nào Namari”

Namari chào đón cậu với khuôn mặt tươi cười trong khi Marifa vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhưng Yu hiểu ý của cô. Sau khi vào phòng nghỉ ngơi và giữ nó không cho một ai thấy được nó

“Fifi, thật ma ranh! Cô đã ăn 3 cái rồi đó!”

“Suỵt, im

lặng. Nếu không lão già sẽ nghe thấy đấy!”

“Bình thường thì tiếp tân tầng 1 sẽ được ăn nhiều hơn”

“Không phải cậu đang nói chính cậu sao Mofuko?”


“Ugh, Collet, cảm ơn đã bảo vệ mình nha”

“Nhưng, đó là phần của Adele đó!”

“Uh…chúng ta cứ nói ngọn gió đã thổi nó đi mất rồi đi”

“Ah, là Yu! Yu, xin hãy bảo vệ chị khỏi mấy thứ này đi!”

Trong phòng giải lao, những tiếp tân tầng 1 và tầng 2 đang chiến đầu để giành được Yu. Nhìn vào cảnh tượng đó, Momo chỉ có thể trốn ra sau Yu

“Chị xin lỗi. Đây chỉ là một cuộc cãi vã bình thường thôi”

Collet xấu hổ nói trong khi phía mép miệng cô còn mẩu kem đọng lại ở đó. Bởi vì Namari đang nhảy múa chỉa về chỗ đó(chỗ miếng kem) và chỉ vào ngay chỗ đó với một nụ cười nghịch ngợm khiến cho Collet càng xấu hổ hơn

“Phải rồi! Collet nee-chan, ngày mai Odono-san đi picnic đó. Tại sao các chị không đi cùng bọn em?”

Tất cả các cô tiếp tân đồng loạt gật đầu. Nhưng điều khó khăn hiện giờ là mỗi ngày điều bận rộn và bọn họ chả có thứ gì sang trọng được gọi là ngày nghỉ cả

“Tôi cũng muốn cho mọi người đi cùng. Nhưng hiện tại thì tôi nghĩ rằng các chị không thể-”


“Chị chắc chắn sẽ đi!” Đột nhiên không chờ Yu nói hết. Thì Collet hét lên như thế và Fifi cũng đang rất sốc

“Uh, Collet…chị có chắc không? Công hội ấy…bận…”

Fifi cố gắng nói điều gì đó cẩn thận với Collet

“Nhưng, mọi người điều làm việc rất chăm chỉ mà không hề ngừng nghỉ. Nó chỉ là một ngày nghỉ thôi, mình chắc chắn những lần mà chúng ta tích trữ sẽ được giải phóng hết trong một ngày”

Nghe những lời Collet nói, thì Fifi cảm thấy mình cứ như người xấu và chả nói gì nữa. Chắc chắn khi Yu không còn ở thành phố Comer, Collet đã không từ bỏ trong khi Fifi đã mất đi một chút động lực và các tiếp tân khác cũng vậy. Công hội mạo hiểm giả vẫn hoạt động mà không có vấn đề gì là nhờ Collet hết

“Được rồi, vậy chúng ta gặp nhau ở cổng tây vào ngày mai?”

“Chị sẽ tới. Chị sẽ chờ Yu-san đó”

Với một đôi má đỏ ửng, Collet nói rằng cô sẽ chờ đợi Yu và bước ra khỏi căn phòng như thể tâm trí của cô đã biến mất khỏi cơ thể cô(M9:kiểu như là nhân cách khác ấy)

Mặc khác Fifi siết chặt cái khăn và hét lên trong ghen tị

---

Sau khi hết ca của cô, Collet đã được Mofisu gọi. Cô gõ cửa phòng Guild Master một cách nhẹ nhàng vì cô sợ Mofisu sẽ mắng cô

“Vào đi”

“Xin thất lễ”

Mofisu đang ngồi trên ghế trong khi Collet bước vào với nụ cười kì lạ trên mặt

“Collet, khi một mạo hiểm giả muốn gửi tiền vào guild, Nikki đã nói rằng cô và các tiếp tân khác đã xử lí nó và trả lại cho họ 100% số tiền phải không?”

“Vâng, đúng là như vậy”

Collet trả lời nhẹ nhõm. Vì, cô đã được gọi lên đây khi Yu đến và gửi khoảng tiền vào guild. Sau cùng Yu đang là một mạo hiểm giả hạng B, số tiền mà cậu gửi khá là lớn. Lần cuối Yu gửi tiền của cậu, thì Collet đã nhận được 300 nghìn đồng mặt trăng(Eng: tác giả rất tệ trong tính tiền)

“Được rồi, hôm nay Yu đã gửi tiền và đây là phần thưởng của cô”

Sau đó Mofisu đặt một cái túi vải lên. Collet lấy cái túi đó và ngạc nhiên trước độ nặng của nó. Người cô gần như ngã xuống vì trọng lượng của cái túi quá nặng

“Vậy, sao cô không kiểm tra thử số tiền mà cô nhận được đi?”

“Eh? Đây? Không phải là thô lỗ sao?”

Mofisu lắc đầu khi mỉn cười

Sau đó Collet, thậm chí không một chút nghi ngờ, mở túi và nhìn vào trong. Rất nhiều tiền trong đó. Cô thậm chí hét lên và bỏ cái túi xuống. Khi chiếc túi rơi, một số đồng vàng trắng lăn ra và rải rác rất nhiều ở xung quanh

“C-c-cái gì thế này?”

“Rõ rồi mà, đó là phần thưởng của cô đấy”

Collet chả biết nói gì. Cô đếm tất cả có khoảng một trăm và tất cả điều là vàng trắng. Với số tiền này, cô có thể sống nhàn nhã xuống phần đời còn lại của cô. Nó thậm chí khiến cho cô lo lắng khi mang số tiền lớn như vậy

“Nhân tiện Collet, cô quan tâm đến việc đầu tư không?”

“Là sao Guild Master? Đầu tư?”

“Ừ, đầu tư”

Edda đang ngủ phòng bên cạnh guild master và mang ra một tờ giấy hợp đồng điều khoản và điều kiện

“Với số tiền này, thậm chí cô còn có thể mua ngôi nhà mà cô mong ước. Tại sao cô không gửi vào guild cho nó an toàn và lấy lãi suất với mức tiêu chuẩn tốt?”

“Chà, em nghĩ điều này cũng tốt. Em chưa thể nói với mẹ điều này và kham thảo ý kiến của cha, nhưng với số tiền này…”

Collet từ từ khóc khi cô nói vậy và Mofisu và Edda chỉ có thể nhìn cô với một nụ cười

M9:Quà chuyển nhà đây mấy thí chủ