5.
Sáng hôm sau, tôi vụng về thắt cà vạt giúp anh nhưng thắt mãi không đẹp.
Trên đỉnh đầu tôi vang lên tiếng anh cười khẽ: “Để tôi tự làm.”
Thay đồ xong, anh hỏi có muốn ăn sáng cùng không, tôi cuống quít lắc đầu, anh bảo tài xế đưa tôi đến công ty.
Hai ngày sau đó, tôi tìm Cố Vân Châu ký tên, anh vẫn nghiêm nghị như thường lệ, không hề có biểu cảm gì khác.
Tôi cũng mỉm cười lễ phép: “Cảm ơn Cố tổng.”
Cố Vân Châu giống như có cảm giác mới mẻ với tôi, hơn một tháng liên tục sau đó, cứ cách hai ngày anh sẽ cho tài xế đến đón tôi về chỗ anh.
Buổi tối quấn quýt triền miên, ban ngày lại bình thản như không có việc gì, đây là cách chúng tôi ở bên nhau.
Đôi khi ngẫm lại, người đứng đầu tập đoàn, lạnh lùng băng giá như bông hoa trên núi cao lại duy trì mối quan hệ thân mật với tôi, cảm giác này thật kỳ diệu, không chân thật.
Một tối thứ sáu anh đến đón tôi.
Ngày hôm sau không phải đi làm, sáng tôi vẫn dậy định rời đi đúng giờ nhưng anh lại ôm tôi lại.
“Đừng đi.” Anh không mở mắt, giọng nhừa nhựa.
Trong công ty không thể nào nghe được giọng nói còn nhập nhèm buồn ngủ thế này, trong nháy mắt, tôi bỗng quên mất thân phận của anh.
Tôi lại nằm xuống, tiếp tục nằm với anh.
Nằm lơ mơ một lúc rồi tôi ngủ thiếp đi thật, khi thức giấc thì bên cạnh đã không có ai.
Tôi hoảng hốt ngồi dậy, vội vã xuống lầu.
Anh đang ngồi trong phòng ăn dưới lầu ăn cơm, nhìn thấy tôi thì nói rất tự nhiên: “Dậy rồi? Đến đây ăn cơm.”
Giây phút đó, tôi cả gan sinh ra ảo tưởng, cảm thấy đây là nhà mình.
Chồng gọi vợ đến ăn sáng, một hành động hết sức bình thường nhưng lại đẹp lạ kỳ.
Nhưng tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, xác định rõ thân phận mình. Sau đó tôi rụt rè đến mức khi ăn tay chân co quắp lại.
Ăn cơm xong, Cố Vân Châu dựa vào sô pha, nhàn nhã xem báo. Anh vẫy tay với tôi, ý bảo tôi qua đó ngồi.
Tuy đã có những sự gần gũi thân thiết với anh nhưng đây là lần đầu tiên tôi ở cạnh anh vào lúc ban ngày, trong trạng thái tỉnh táo, tôi không khỏi lúng túng, căng thẳng.
Cô giúp việc theo giờ đến, tôi chớp cơ hội đứng lên, nói tôi vào bếp giúp cô ấy.
Vào trong bếp, cảm giác áp bức mạnh mẽ quanh người mới biến mất, tôi thả lỏng cả người.
Buổi trưa tôi nấu canh cá diếc. Nước canh màu trắng sữa rất bắt mắt, tỏa mùi thơm lừng. Đây là món sở trường tôi học được từ bà nội, từ lúc học cấp 2 tôi đã biết nấu, mấy năm nay tay nghề càng tiến bộ.
Cố Vân Châu rất nể tình ăn hai bát canh cá, khen tôi hiền huệ đảm đang.
Lần đầu tiên có người khen tôi như thế, cách dùng từ tuy hơi xưa nhưng tôi không khỏi vui mừng.
Sau này, anh thường đón tôi vào cuối tuần, nói muốn ăn canh cá tôi nấu.
Sau nữa, anh bảo tôi trả căn phòng thuê đi, dọn vào căn chung cư ở trung tâm thành phố của anh, anh cũng bắt đầu thường xuyên ngủ lại.
Theo thời gian chúng tôi ở cùng nhau càng nhiều, anh và tôi càng trở nên giống một đôi tình nhân sống chung bình thường khác.
6.
Đồng nghiệp trong công ty không biết mối quan hệ riêng tư của chúng tôi.
Nhưng anh đưa tôi đến những bữa tiệc của bạn bè.
Trong mắt bạn anh, tôi là một người bạn nữ bình thường của anh, không ai để ý đến tôi. Là kiểu mà một người sống to lớn sờ sờ ở đó nhưng dường như không ai nhìn thấy bạn, ngay cả một ánh mắt cũng lười lướt sang.
Họ đánh bài, bắn cung, cưỡi ngựa, chuyện trò vui vẻ, tôi tự động biến mình thành không khí.
Sự khinh miệt từ tận xương cốt này có thể khiến người ta nảy sinh mặc cảm tự ti, ban đầu tôi cũng thấy rất khó chịu. Nhưng may mà tâm lý tôi tốt, nhanh chóng thông suốt, vốn dĩ tôi không phải là người cùng thế giới với anh.
Vòng giao tiếp của anh, tôi vĩnh viễn không thể hòa nhập vào.
Chỉ có điều theo số lần xuất hiện ngày càng nhiều của tôi, một tháng, hai tháng, một năm, hai năm, tôi còn ở bên anh, phá vỡ kỷ lục người ở bên cạnh anh lâu nhất. Những người bạn anh có phần ngạc nhiên, có lẽ họ cảm thấy tôi khác biệt nên thỉnh thoảng sẽ nhìn tôi.
Khi một người bạn chơi từ nhỏ của anh biết tôi đang làm việc trong công ty anh, anh ta khá kinh ngạc, sau đó cười anh là đã bắt đầu “ăn cỏ gần hang”.
Anh chỉ cười, không đáp.
Người bạn chơi từ bé kia của anh có quen biết với mấy cổ đông trong công ty, dần dà những lãnh đạo cấp cao của tập đoàn cũng biết mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi thầm thấy may mắn, may là chỉ có vài vị lãnh đạo biết, nếu đồng nghiệp biết quan hệ của tôi với anh thì dù da mặt tôi có dày đến đâu cũng không thể tiếp tục làm việc dưới ánh mắt soi mói của mọi người.
Tôi làm việc chăm chỉ, nỗ lực, một mặt tôi muốn dựa vào năng lực của mình để thăng tiến, mặt khác cũng có niềm hy vọng mơ hồ, mong muốn anh nhìn thấy năng lực xuất sắc của tôi.
Đúng, tôi đã động lòng với anh.
Con người luôn có tâm lý hâm mộ những người mạnh mẽ, nhìn dưới mọi phương diện, anh là người đàn ông ưu tú nhất tôi từng tiếp xúc.
Ngoại hình hoàn hảo, sự nghiệp xuất sắc. Hơn nữa anh còn giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, có một người đàn ông như vậy bên cạnh, ai có thể kiềm lòng?
Nhưng sự động lòng này chắc chắn không có kết quả, tôi chỉ có thể âm thầm che giấu, không dám để anh phát hiện một mảy may.
Trong thời gian ở chung, tôi cũng có những hiểu biết nhất định về tính cách và sở thích của anh.
Tính cách anh lạnh lùng, thích yên tĩnh, không thích những cô gái quá đeo bám. Một khi đối phương bày tỏ sự yêu thích quá mức của mình với anh, anh sẽ thấy phiền phức, dứt khoát vứt bỏ người đó.
Tôi nghĩ, đó là lý do vì sao những người phụ nữ anh cặp kè trước đây không thể tồn tại quá lâu. Với sự xuất chúng của anh, phụ nữ rất khó để không bị mê muội. Một khi đã bị mê hoặc thì sẽ bị anh tống cổ rất nhanh, không hề lưu luyến.
Chính vì vậy anh cũng thường bị bạn bè trêu là “bạc tình”.
7.
Nhưng chính người bạc tình đó đã giữ tôi bên người thật lâu.
Năm thứ ba ở bên cạnh anh, tôi dựa vào năng lực bản thân mà được thăng chức thành trợ lý đặc biệt của anh.
Từ đó về sau, tôi không chỉ giúp anh giải quyết công việc mà còn chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của anh. Ban ngày giúp anh xử lý công việc, buổi tối ngủ với anh.
Có thể nói, xung quanh anh đều là dấu vết bóng dáng tôi.
Chúng tôi ngày đêm ở chung, sớm chiều làm bạn, tôi như hình với bóng cùng anh. Ngay cả bạn bè anh cũng bắt đầu coi trọng tôi, khi tìm anh không được sẽ điện thoại cho tôi, khi gặp riêng sẽ lịch sự gọi tôi một tiếng “chị dâu”.
Trong công việc, tôi cố gắng hết mực, giải quyết mọi thứ hoàn hảo. Bất cứ điều gì anh yêu cầu, tài liệu trình lên đều được tôi xem xét sửa chữa nhiều lần, đảm bảo không chút tì vết mới giao đến tay anh.
Trong sinh hoạt hàng ngày, tôi chăm sóc anh chu đáo, tỉ mỉ, từ ẩm thực đến ăn mặc, tôi tìm hiểu sở thích của anh, lựa chọn những thứ phù hợp, chưa từng mắc lỗi, chưa bao giờ để anh nói một câu không hài lòng.
Dần dần anh cũng có sự ỷ lại vào tôi.
Có lần anh đi công tác, đúng lúc tôi xin nghỉ phép ở bệnh viện với bà nội nên không đi theo anh.
Khoảng 2 giờ đêm ngày thứ hai của chuyến công tác, một trợ lý khác đi theo anh công tác gọi điện thoại cầu cứu tôi, nói Cố tổng đang nổi giận.
Tôi mua vé máy bay, lập tức bay suốt đêm đến đó.
Thì ra anh ta đã gửi thẳng các tài liệu do Ban tổ chức cung cấp lên Cố tổng mà không chắt lọc, chỉnh sửa, điều chỉnh theo thói quen đọc của anh. Cố tổng ném đống tài liệu kia tung tóe ra sàn, mắng người trợ lý kia tối tăm mặt mũi.
Thật ra không thể trách anh ta, từ lúc tôi đảm nhận vị trí trợ lý đặc biệt này, mỗi lần đi công tác Cố tổng đều đưa tôi theo. Mọi tài liệu khi đến tay anh đều được tôi xử lý trước, anh đã quen với việc mọi thứ trên tay đều phù hợp.
Nhưng người trợ lý này lần đầu đi công tác cùng Cố tổng, anh ta không có được sự tinh tế đó.
Sau đó, tôi tiếp nhận công việc trợ lý, Cố Vân Châu không bao giờ nổi nóng nữa.
Đêm trước khi về, Cố Vân Châu ôm tôi, cảm thán: “Xem ra sau này đi đâu cũng phải mang em theo.”
Tôi vùi vào ngực anh, khóe môi không khỏi cong lên.
Những lời này của anh là sự công nhận tuyệt vời đối với tôi. Nỗ lực của tôi không vô ích, anh cảm nhận được.
8.
Có thể vì câu nói kia của Cố Vân Châu khiến tôi đắc ý mà quên mất việc giữ chừng mực, có thể là vì ba năm làm bạn anh chưa bao giờ đối xử lạnh lùng, nói năng quá mức sắc bén với tôi, cũng có thể là phụ nữ khi có được sự cưng chiều thì sẽ kiêu ngạo trong bản năng.
Năm thứ ba làm bạn với Cố Vân Châu, tôi dần thả lỏng hơn, thỉnh thoảng cũng làm nũng với anh. Nhưng tôi luôn có ý thức đúng mực, theo sự hiểu biết của tôi về anh, thì những việc đó đều nằm trong phạm vi anh có thể chấp nhận.
Chỉ một lần, có lẽ tôi hơi vượt quá giới hạn.
Ngày đó là sinh nhật 25 tuổi của tôi, tất nhiên anh không biết.
Sau khi tôi ở bên anh, anh chưa từng hỏi đến ngày sinh nhật tôi, tôi cũng không chủ động nói ra. Anh không quan tâm những thứ mang ý nghĩa nghi thức này, ngay cả anh cũng không tổ chức sinh nhật cho bản thân.
Nhưng con gái luôn có những thứ hơi màu mè một chút, ngày hôm đó tôi rất muốn anh đón sinh nhật với mình.
Buổi tối tôi nấu mấy món anh thích, thấp thỏm điện thoại cho anh.
Ba năm qua, tôi luôn ghi nhớ bổn phận của mình, ngoài công việc, tôi sẽ không gọi điện thoại cho anh vì việc cá nhân. Không một lần nào.
Lần đầu tiên tôi hỏi anh tối có về nhà không.
Anh sửng sốt một lúc, nói không về.
Nhất thời tôi không kiềm chế được, làm nũng nói anh về đi, nói tôi đã nấu mấy món ngon, muốn ăn cùng với anh. Đây là lần đầu tiên tôi đưa ra yêu cầu gì đó với anh kể từ khi chúng tôi ở bên nhau.
Tất cả những thứ anh cho tôi, bao gồm việc sắp xếp bệnh viện cho bà nội, quần áo giày dép, những món quà, luôn là anh chủ động cho, từ trước đến nay tôi chưa từng đòi hỏi điều gì.
Vừa dứt lời, tôi đã hối hận.
Bởi vì tôi nghe bên kia có tiếng cười nhạo thật nhẹ, khoảnh khắc đó như chậu nước đá tưới vào lòng, lạnh thấu tim.
Tiếng cười giễu cợt đó cùng sự im lặng ngắn ngủi phía sau là sự sỉ nhục lớn lao đối với tôi, cười mỉa mai tôi không biết lượng sức mình.
Bên kia cúp máy, tôi vòng tay ôm người, rúc vào sô pha, toàn thân run rẩy.
Hà Thanh Từ, có phải những ngày qua thoải mái quá nên mày đã quên mất mình là ai sao?
Tôi tát mình hai cái thật mạnh, hoàn toàn tỉnh táo.