Tình Yêu Tan Biến

Chương 1




1.

Từ 22 đến 27 tuổi, những năm tháng đẹp nhất của người con gái, tôi vẫn luôn đi theo Cố Vân Châu.

Thời gian lâu đến mức bạn bè của anh từ lúc ban đầu thờ ơ với sự hiện diện của tôi cho đến sau này, họ lịch sự gọi tôi tiếng “chị dâu”.

Thời gian lâu đến mức ngay cả tôi cũng bắt đầu tự hỏi, có phải mình có sức hấp dẫn nào đó, nếu không sao tôi có thể ở bên cạnh một người có vị trí cao không thể với tới như anh lâu đến thế?

Đôi khi tôi cũng không khỏi miên man suy nghĩ, rốt cuộc Cố Vân Châu xem trọng tôi ở điểm nào?

Không phải tôi tự đề cao bản thân, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã cảm giác Cố Vân Châu nhìn tôi vài lần.

Cuối năm 4 đại học, tôi được nhận vào tập đoàn Yike nhờ thành tích xuất sắc tại trường đại học danh tiếng mà tôi theo học.

Sau khi tốt nghiệp, tôi vào Yike trước ánh mắt ghen tị của mọi người.

Trụ sở tập đoàn tọa lạc trong tòa nhà 32 tầng ở trung tâm thành phố, riêng bộ phận thư ký đã có mười mấy người, chuyên phục vụ một mình Chủ tịch Cố Vân Châu.

Tôi là một trong số đó.

Văn phòng bộ phận thư ký nằm ở tầng 31, là nơi gần nhất với văn phòng chủ tịch ở tầng 32.

Tôi làm việc được 3 tháng cũng chỉ gặp mặt Chủ tịch 2 lần.

Lần đầu tiên, tôi cầm chồng tài liệu cho anh ký tên.

Văn phòng chủ tịch rộng rãi, bài trí sang trọng, tôi không dám nhìn ngó lung tung. Tôi cúi đầu nhìn xuống đất, đứng trước bàn làm việc, chờ sếp ký tên.

Tuy cúi đầu nhưng tôi cảm giác khi ký tên, tầm mắt anh lướt qua tôi. Khi đưa tài liệu cho tôi, anh lại nhìn thoáng qua tôi lần nữa.

Khi quay người ra khỏi văn phòng, tôi cảm nhận ánh mắt sau lưng đang nhìn tôi.

Mãi đến khi ra khỏi văn phòng, cảm giác như kim châm vào lưng mới biến mất, tôi thở hắt ra. Đây là lần đầu tiên đối mặt trực tiếp với lãnh đạo lớn nhất tập đoàn, tôi căng thẳng kinh khủng, lòng bàn tay ướt mồ hôi.

Còn ánh mắt dò xét của chủ tịch kia, tôi nghĩ chắc hẳn là ảo giác của mình.

Đường đường một chủ tịch tập đoàn, tuổi trẻ tài cao, giá trị bản thân hàng tỉ đồng, lão đại giới kinh doanh, ngoại hình xuất sắc. Thậm chí minh tinh nổi tiếng còn bày tỏ mong muốn được lấy anh. Người như thế có vẻ đẹp nào mà anh chưa từng gặp qua? Sao có thể nhìn tôi? Có lẽ thấy tôi là người mới nên mới nhìn thêm vài lần. Hay do tôi ăn mặc quê mùa làm mất mặt công ty?

Tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân.

Sở dĩ nghĩ vậy là vì tôi tự biết người biết ta.

Từ nhỏ tới lớn, cao lắm thì tôi được xem là thanh tú. Thời cấp 2 may mắn được bầu là hoa khôi lớp, chẳng qua vì ở trong lớp chuyên chỉ tập trung toàn những bạn học giỏi chứ không phải do tôi có sắc đẹp kinh người gì.

Tuy nhiên, lần thứ hai gặp Chủ tịch, tôi lại có cảm giác mình bị nhìn.

Hôm đó tôi đợi thang máy xuống tầng dưới. Khi thang máy mở ra, vị CEO dáng người đĩnh bạt, gương mặt lạnh lùng và trợ lý của anh ở trong thang máy.

Không hiểu sao Chủ tịch không đi thang máy riêng mà lại đi thang máy thường của nhân viên. Tôi sững người ở đó. Nghĩ đến cảnh ở chung một không gian nhỏ hẹp với Chủ tịch, tôi không thể nào nhấc chân lên nổi. Nhưng nếu không vào thì có kỳ quá không?

“Vào đi.”

Khi tôi đang bối rối, Chủ tịch lên tiếng.

Tôi cắn răng bước vào.

Trong hai phút thang máy đi xuống, tôi cảm giác ánh mắt đó lại lướt qua mình, như có như không.

Lúc này tôi chắc chắn không phải ảo giác.

Chủ tịch thật sự đang nhìn tôi.

Tim tôi đập thình thịch.

2.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mối quan hệ giữa tôi và Cố Vân Châu lại phát triển nhanh như vậy.

Vào công ty hơn ba tháng, tôi và anh gặp nhau chỉ hai lần đã ở bên nhau.

Ngày hôm đó, khi biết tin bà nội ốm nặng phải nhập viện, tôi cảm thấy như trời sập.

Tôi run rẩy nộp đơn xin nghỉ phép trên máy tính, đồng thời gửi đơn xin nghỉ việc lên cấp trên.

Trong lúc đợi phê duyệt, tôi chạy ra cầu thang, suy sụp òa lên khóc.

Bố mẹ tôi đột ngột qua đời lúc tôi còn học tiểu học, bà nội đã nuôi tôi lớn. Tuy cuộc sống trước đây rất cực khổ nhưng bà nội rất thương tôi, bà cho tôi tất cả những điều tốt đẹp nhất. Vì vậy tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Tôi đậu đại học, vào được một công ty lớn, tôi tràn ngập niềm tin vào tương lai.

Tôi nghĩ, chờ thêm một thời gian công việc ổn định, tôi sẽ thuê một căn hộ tốt hơn, đưa bà nội về sống chung với tôi.

Sau này tôi sẽ cố gắng làm việc để kiếm tiền, cố gắng dành dụm để đặt cọc, mua một căn nhà nhỏ để bà nội an hưởng tuổi già.

Khi tôi đang mong chờ tương lai tốt đẹp, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bà nội luôn khỏe mạnh lại đột ngột ngã xuống.

Tôi nghe mấy người họ hàng ở quê nói, bệnh tình của bà rất nặng, cần phẫu thuật, sau này còn phải tiếp tục điều trị. Tôi tiếc công việc lương cao này nhưng bà nội cần người chăm sóc.

Kế hoạch tương lai của tôi còn chưa thực hiện đã kết thúc đột ngột. Điều đáng sợ hơn cả là tôi không có tiền.

Cuộc phẫu thuật của bà nội cần một khoản tiền lớn, hơn nữa việc điều trị sau này cũng cần chi phí rất cao.

Tôi mới vừa tốt nghiệp, hai bàn tay trắng, cuộc sống của tôi bỗng như bị một ngọn núi lớn đổ ập xuống. Tôi không hề có sự chuẩn bị, bị đè ngã xuống đất, vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Đồng thời, trong lòng tôi tràn ngập sự tự trách và áy náy.

Do tôi vô dụng, khi bà nội cần nhất mà tôi không thể có khoản tiền phẫu thuật cho bà. Sau này tôi làm sao để chăm sóc cho bà?

Nỗi đau trùm lên người tôi như thủy triều, khiến tôi nghẹt thở.

Tôi bất lực, bàng hoàng, cất tiếng khóc to, trút hết cảm xúc trong góc vắng.

Đúng lúc này, Cố Vân Châu xuất hiện.

Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ lời anh nói ngày hôm đó.

“Tôi nhận được đơn xin nghỉ việc của em. Tôi vừa đến văn phòng hỏi đồng nghiệp về tình hình của em. Bà nội em có thể chuyển đến bệnh viện tốt nhất thành phố, chi phí phẫu thuật và điều trị sau đó tôi sẽ chịu trách nhiệm. Em chỉ cần đồng ý với tôi một điều kiện.”

Khi đó anh đứng ở cầu thang, ngược sáng nên không nhìn rõ mặt anh, giọng nói của anh cũng rất lạnh nhạt.

Nhưng tôi cảm giác như mình là người đang chìm trong nước được vớt lên, không khí trong lành một lần nữa ùa vào phổi.

Thậm chí tôi còn không có thời gian suy nghĩ để hiểu những gì anh nói, vội vàng lên tiếng: “Dạ được.”

Lúc đó tôi chỉ có một suy nghĩ, bà nội được cứu rồi. Người trước mặt là cơ hội của tôi, tôi phải nắm chặt lấy anh.

Anh chính là vị cứu tinh của tôi.

3.

Mãi đến khi bà nội được chuyển đến bệnh viện tốt nhất ở đây, vào phòng bệnh tốt nhất, ca phẫu thuật được sắp xếp ổn thỏa tôi mới tỉnh táo lại, đi hỏi anh điều kiện kia là gì.

Lúc ấy anh ngồi trong xe, tư thế thoải mái, liếc nhìn tôi, chậm rãi lên tiếng: “Làm tình nhân của tôi.”

Giọng anh trầm thấp, từ tính, giọng khẳng định, không hề có ý đùa giỡn.

Thế nhưng phản ứng đầu tiên của tôi là lại cảm thấy mình bị ảo giác, choáng váng, mơ hồ, anh nói gì? Có phải tôi nghe nhầm không?

“Cố tổng, ngài… ý tôi là… ngài có thể nói lại được không? Xin lỗi, vừa rồi tôi nghe không rõ.” Tôi lắp bắp.

Không biết có phải tôi hoa mắt không mà hình như anh mỉm cười.

“Em không nghe nhầm, tôi vừa nói, em làm người tình của tôi.” Anh nói với giọng khẳng định.

Tôi sững sờ.

Thực lòng mà nói, sau khi nghe rõ, tôi không hề có cảm giác bị xúc phạm hay gì cả. Trong phim truyền hình, nam chính thừa nước đục thả câu, dùng tiền để ép buộc nữ chính, nữ chính bị sỉ nhục, hận nam chính, hai người bắt đầu ngược luyến tình thâm.

Có thể do tôi không phải là nữ chính nên tôi không có cảm xúc như vậy.

Cảm giác đầu tiên của tôi khi đó là, tôi có tài cán gì?

Đây là Cố Vân Châu!

Tuổi trẻ anh tuấn, giá trị bản thân hàng tỉ, bao nhiêu phụ nữ khóc lóc kêu gào gọi anh là “chồng quốc dân”.

4.

Cố Vân Châu giúp tôi rất nhiều việc, anh là ân nhân của tôi.

Nếu không nhờ có anh, có lẽ tôi còn đang ở quê vay mượn họ hàng thân thích để có chi phí phẫu thuật cho bà nội.

Tôi vô cùng cảm kích anh.

Vì vậy anh yêu cầu tôi làm người tình của anh, tôi không có bất kỳ cảm giác tức giận gì. Ngược lại, tôi còn cảm thấy mình được lợi.

Dù sao thì chi phi phẫu thuật và điều trị sau đó là một khoản tiền rất lớn với tôi, lớn đến mức tôi không thể gánh vác, lớn đến mức có thể ép một người hai bàn tay trắng đến đường cùng.

Hơn nữa ngoại hình Cố Vân Châu quá xuất sắc, dáng người có thể so với người mẫu. Cho dù không có việc anh bỏ tiền ra giúp tôi, cho dù anh có nghèo đi chăng nữa, yêu anh vẫn là việc mà tôi cảm thấy mình trèo cao.

Vì vậy trong mối quan hệ tôi luôn xác định rõ vị trí của mình.

Đúng như anh nói ngay từ ban đầu, chỉ là người tình.

Không phải là bạn gái trong mối quan hệ bình đẳng, chỉ là người bạn tình.

Đối với điều này, tôi không có bất kỳ sự tủi thân, oán giận nào, chỉ có cảm kích.

Với kỹ thuật của những chuyên gia hàng đầu, ca phẫu thuật của bà nội rất thành công, thậm chí Cố Vân Châu còn thuê hộ lý chăm sóc riêng cho bà.

Tôi không cần nghỉ việc, có thể vừa kiếm tiền vừa chăm sóc bà.

Bệnh viện không xa nơi tôi làm việc, rất thuận tiện cho tôi đến thăm bà sau giờ làm mỗi ngày.

Một tối nọ, vừa ra khỏi bệnh viện, tôi nhận được điện thoại của Cố Vân Châu.

“Có thời gian đến đây không?” Anh hỏi.

Việc phải đến cuối cùng đã đến, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn không tránh được cảm giác hồi hộp, không thể nói rõ là cảm xúc thế nào, căng thẳng, thấp thỏm, kích động.

Tôi hít sâu một hơi, “Dạ có.”

Tôi đứng đó đợi tài xế anh đến đón.

Ngày hôm đó anh uống chút rượu, người thoang thoảng mùi rượu nhưng không gây khó chịu.

Khoảnh khắc ngã xuống giường cùng anh, toàn thân tôi run rẩy.

Anh rất nhẹ nhàng, biết đây là lần đầu tiên của tôi nên luôn vỗ về, xoa dịu cảm xúc tôi, ân cần, chu đáo.

Tôi chìm trong hơi thở anh.