Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 390




Giản Nghệ Hân lo lắng, vừa đóng cửa vừa nghĩ xem nên giải thích thế nào. Đóng cửa xong cô vội nói: “Mộ Long, chuyện này là lỗi của tôi. Lần trước Trương Kỳ Kỳ đã tới tìm tôi. Bạn trai cô ấy là bạn học cấp hai của tôi, cô ấy hiểu lầm giữa chúng tôi có gì đó nên hôm qua mới dẫn người tới đập phá, nhưng chuyện này đã được giải thích rõ ràng rồi “Tôi đang nói đến chuyện này sao?”

“Hả?”

Mộ Long sầm mặt, anh ta là một tên cà lơ phất phơ, khi cười thì rất vô tâm, nhưng khi không cười thì hơi đáng sợ. Mộ Long nhìn bộ dạng này của Giản Nghệ Hân mà cảm thấy trong lòng có lửa giận mà không trút ra được. Trương Kỳ Kỳ là ai?

Chỉ nghe tên thôi anh ta đã biết. Trương Chí Bảo từng lăn lộn ngoài xã hội cùng anh ta. Giản Nghệ Hân mất trí hay sao mà dám đến một mình?

“Tối qua họ không làm gì cô chứ?”

“Không”

Giản Nghệ Hân mất tự nhiên xoa xoa tay.

Bởi vì chuyện tiệc sinh nhật lần trước nên giữa hai người vẫn có một chút khoảng cách. Hơn nữa Giản Nghệ Hân cũng không dám lại gần Mộ Long quá, tuy Lâm Thế Kiệt không ở đây nhưng cô luôn cảm thấy nếu anh... biết cô đến gần Mộ Long sẽ giận.

“Thật sự không làm gì?”

Mộ Long không cam tâm hỏi lại. Anh ta biết quá rõ Trương Chí Bảo là người thế nào, tên đó chơi còn không có giới hạn hơn cả mình. Mộ Long

nhíu chặt mày, khuôn mặt tuấn tú phủ thêm một tầng băng giá.

Anh ta vừa định kéo Giản Nghệ Hân lại để kiểm tra kỹ thì bị cô đẩy ra.



Cô làm vậy gần như là trong vô thức.

“Thật sự không sao đâu, tôi xin lỗi” Nhận ra hành động của mình hơi đột ngột, Giản Nghệ Hân cười ngượng ngùng. Trong mắt Mộ Long lướt qua một tia châm chọc. Anh ta cũng không biết mình làm sao, đường đường là cậu chủ Mộ mà lại có ý với một cô nhóc... Không đúng, Giản Nghệ Hân đã là thiếu phụ rồi.

“Mộ Long, đây là tiền bồi thường, tôi đảm bảo sẽ không để chuyện thế này xảy ra nữa”

Giản Nghệ Hân nói xong thì đặt thẻ ngân hàng lên bàn bên cạnh, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Tấm thẻ ngân hàng nằm yên trên bàn.

.. Thật nực cười.

Anh ta đường đường là cậu chủ Mộ, từ khi nào mà lại thiếu 150 triệu như thế?

“Chị Thuỷ Nhị, sao rồi Giản Nghệ Hân vừa đi ra, Khả Như đã chạy tới hỏi han. Giản Nghệ Hân mỉm cười tỏ ý đã giải quyết xong, Khả

Như vừa nói vừa lau nước mắt: “Lần này thật sự cảm ơn chị nhiều lắm, nếu không em không biết cậu Mộ sẽ giận đến thế nào nữa..”

“Anh ấy rất nóng tính à?”

“Đúng thế, chị không biết đâu, lúc trước có lần có một người tới mua tranh, rõ ràng trả giá rất cao nhưng thật ra lại là một kẻ thô lỗ không biết gì về nghệ thuật, còn khinh thường tác phẩm của chúng ta, lúc đó cậu Mộ đã ném hẳn ra ngoài luôn. Lần này nhiều tranh bị huỷ như thế, chắc chăn cậu Mộ rất tức giận”