Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 388




“Tổng giám đốc, anh không sao chứ, anh đừng doạ tôi mà..”

Lúc Chu Loan bước vào nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Thế Kiệt thì sợ đến mức muốn bỏ chạy. Ánh mắt đằng đẳng sát khí của anh là định làm gì?

“Có chuyện gì?”

Lâm Thế Kiệt nguôi giận.

Xem ra tối qua anh vẫn chưa đủ Lâm gắng nên hôm nay Giản Nghệ Hân vẫn còn có tâm tư đi làm.

“Là về Lâm Thích Phi ạ”

Chu Loan bước tới đưa máy tính bảng cho Lâm Thế Kiệt, nói tiếp: “Người của chúng ta điều tra được Lâm Thích Phi đã đi thuyền lén về nước vào sáng hôm qua, bây giờ đã tới thành phố S. Tối qua có người chụp được cậu ta xuất hiện trên đường ở thành phố S”

Chu Loan nhíu mày thật chặt.

Cậu hai làm gì không làm?

Lại lén vượt biển về nước, không sợ nửa đêm bị giết à? “Người đâu?” Lâm Thế Kiệt nói. Từ nhỏ anh đã được ông nội và ba dạy, phần lớn thời gian đều học tập và tiến bộ, vậy nên anh đối xử khá nhạt với người thân.

Nhưng dù sao Lâm Thích Phi cũng là máu mủ ruột già của chú hai.

“Không thấy đâu nữa rồi... Xin lỗi tổng giám đốc, người của chúng ta đã để mất dấu. Nhưng dựa theo hiểu biết của chúng ta thì tối qua cậu ta đã vào khách sạn Kim Tôn!”



“Vậy thì điều tra cho tôi” Lâm Thế Kiệt nói xong thì bỗng nhớ tới điều gì: “Chuyện mặt dây chuyền là thế nào?”

Lúc trước trong quá trình điều tra, Lâm Thế Kiệt phát hiện mặt dây chuyền của Giản Nghệ Hân và Giản Thuý Vy giống nhau như đúc, trên đời làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy được? Trực giác nhạy bén mách bảo. anh rằng trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.

Lâm Thế Kiệt biết nếu mặt dây chuyền của Giản Nghệ Hân là thật thì chắc chẵn cô sẽ có liên quan đến ông cụ Trình.

“Tôi đã phái người theo dõi cô Giản rồi, chúng tôi phát hiện thi thoảng cô Giản sẽ đến căn nhà ở phía Đông thành phố, chỉ là cô ấy rất bí mật nên chưa ai phát hiện ra, chúng ta có nên tiếp tục lần theo manh mối này không?” Khi Giản Thuý Vy bị gọi tới thì rất khó chịu.

Bình thường cô ta đi Ferrari màu đỏ, nhưng lần này lại đi taxi, dừng ở cửa. Cô ta đội mũ chống nắng, đeo kính râm, đeo khẩu trang kín mít.

Sau khi xuống xe, cô ta chậm rãi đi vào biệt thự, vừa vào Trương Quỳnh Chỉ đã nhiệt tình chào đón: “Ôi chao cô cả của mẹ, cuối cùng con cũng tới. Lần này con phải giúp em gái con đó.”

“Giúp? Nó làm sao?”

Giản Thuý Vy nhướng mày không kiên nhẫn, đẩy bàn tay nhiệt tình của Trương Quỳnh Chi ra. Em gái của cô ta... thật ra cũng không được coi là em gái.

Năm xưa Trương Quỳnh Chỉ đánh tráo đưa cô ta tới nhà họ Giản, trở thành cô cả được nhà họ Giản yêu quý nhất, mà Trương Quỳnh Chi thì cưới Trương Quốc Hùng có chút danh tiếng lúc bấy giờ. Trương Quốc Hùng là một tay xã hội đen, nhưng khi đó cũng kiếm được vài cửa hàng bắt đầu kinh doanh, mấy năm nay cũng coi như làm ăn phát đạt.

Trương Kỳ Kỳ và Trương Chí Bảo coi như là em trai, em gái cùng mẹ khác cha của cô ta.

“ôi... đứa bé đó sổ khổ”

Trương Quỳnh Chỉ vừa nói vừa lau nước mắt.