Im lặng vài giây, Chu Từ Thâm mới nói:
“Tối nay dọn đi.”
“Nhưng nếu làm vậy, nếu cô Nguyễn phát hiện ra thì e rằng sẽ càng…”
Chu Từ Thâm nói:
“Không thể lo nhiều đến vậy, cứ dọn đi trước, chuyện sau này đợi tôi về rồi tính.”
Người trong xe đáp: “Vâng.”
Cùng lúc đó, tại Ý.
Chu Từ Thâm cất điện thoại đi, bóp bóp sống mũi.
Anh không ngờ rằng Nguyễn Tinh Vãn lại đột ngột nghi ngờ, thậm chí còn tự mình đến tận nơi kiểm tra.
May mà mọi chuyện đã được xử lý kịp thời.
Chỉ có điều lần này chắc không thể dễ dàng qua mắt cô như trước nữa.
Lúc này, Lâm Nam gõ cửa bước vào:
“Chu tổng, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”
Chu Từ Thâm thu lại dòng suy nghĩ, hỏi bằng giọng điềm tĩnh:
“Công việc ở đây còn bao lâu nữa mới xong?”
Lâm Nam nhìn lịch trình:
“Ít nhất... vẫn cần năm ngày nữa.”
Nghe vậy, Chu Từ Thâm không khỏi nhíu mày.
Lâm Nam biết anh đang lo chuyện của Nguyễn Tinh Vãn, liền thử dò hỏi:
“Nếu Chu tổng lo chuyện của phu nhân, tôi có một cách.”
Chu Từ Thâm liếc sang: “Cách gì?”
...
Khi Nguyễn Tinh Vãn trở về Lâm gia thì đã rất muộn, nhưng cô không ngờ rằng Lâm Tri Ý vẫn ngồi ở phòng khách chờ mình.
Thấy Nguyễn Tinh Vãn định lên lầu, Lâm Tri Ý gọi cô lại:
“Nghe nói cô Nguyễn đã qua vòng sơ khảo rồi, chúc mừng nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn lúc này không có tâm trạng đối đáp khách sáo, chỉ thờ ơ nhìn qua:
“Lời chúc mừng của cô Lâm sao mà thiếu giá trị đến vậy?”
Lâm Tri Ý có lẽ không ngờ rằng cô lại nói vậy, ngẩn người vài giây rồi hỏi:
“Ý cô là gì?”
“Đã đến chúc mừng người ta, sao lại tay không mà đến được?”
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Tri Ý tức đến mức bật cười gượng gạo:
“Hoá ra cô Nguyễn đến đây với mục đích này.”
Nguyễn Tinh Vãn mặt không chút biểu cảm đáp:
“Tôi đã nói rõ ngay từ đầu, tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình. Nếu cô Lâm không định tặng quà mừng, tốt nhất đừng nói lời chúc làm gì.”
Không đợi Lâm Tri Ý đáp lại, Nguyễn Tinh Vãn quay lưng bước lên lầu.
Lâm Tri Ý đứng tại chỗ, cảm thấy chưa bao giờ gặp cảnh tượng nào nực cười đến thế, đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người nói ra những lời không biết xấu hổ một cách tự tin như vậy.
Thật không hiểu nổi Chu Từ Thâm rốt cuộc thích Nguyễn Tinh Vãn ở điểm nào.
Trở lại phòng, Nguyễn Tinh Vãn đi tắm nước nóng, sau đó nằm lên giường, chẳng muốn động đậy.
Không biết đã qua bao lâu, chiếc điện thoại cô vứt trên bàn bất ngờ rung lên inh ỏi.
Nguyễn Tinh Vãn lật người, dùng chăn trùm kín đầu, không muốn nghe máy.
Nhưng điện thoại dường như cứ cố tình đối nghịch với cô, không ngừng reo lên từng hồi, nghe đến phát bực.
Nguyễn Tinh Vãn bực dọc ngồi bật dậy, bắt máy, cau mày nói:
“Muộn thế này rồi mà anh không ngủ à?”
Nghe thấy sự cáu kỉnh trong lời nói của cô, Chu Từ Thâm dừng lại một chút rồi nói:
“Chỗ tôi vẫn là ban ngày. Em ngủ rồi à?”
Nguyễn Tinh Vãn hừ một tiếng, rồi ngồi xuống cuối giường:
“Vốn dĩ đang ngủ, bị anh làm tỉnh rồi đó.”
“Giọng điệu bực bội thế này, ai chọc em giận à?”
Nguyễn Tinh Vãn há miệng định nói, nhận ra rằng trong lòng mình quả thật đang có lửa, cô ôm gối, cảm thấy khó chịu:
“Không có ai, chỉ là tâm trạng không tốt thôi.”
“Không có lý do gì mà tâm trạng không tốt?”
“Ừ.”
Chu Từ Thâm chậm rãi hỏi:
“Có phải là em bị hội chứng tiền mãn kinh không?”
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
Tên đàn ông khốn kiếp này có thể dùng những từ ngữ hợp lí hơn được không?
Cô hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại:
“Không có, có lẽ gần đây áp lực hơi lớn, ngủ một giấc sẽ ổn thôi.”
“Vào vòng trong rồi mà vẫn không vui?”
Nguyễn Tinh Vãn đáp lại:
“Chính vì vào vòng trong rồi nên mới áp lực, dù sao anh cũng không hiểu được đâu.”
“Được rồi, tôi không hiểu, có chuyện gì thì cứ nói với tôi, đừng giữ trong lòng rồi tự mình khó chịu.”
Chương 726
Nghe những lời này, Nguyễn Tinh Vãn thậm chí có một khoảnh khắc muốn hỏi anh rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng khi lời đến miệng, cô lại thôi.
Tên đàn ông này nếu có ý định nói thật với cô thì cô chẳng cần phải hỏi, cũng không cần tìm nhiều người cùng lừa dối cô như vậy.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo sự nghiêm túc chưa từng có:
“Chu Từ Thâm, chúng ta sinh con đi.”
Bên kia đầu dây điện thoại, Chu Từ Thâm: “?”
Không nghe thấy anh trả lời, Nguyễn Tinh Vãn lại nhạt nhẽo nói:
“Anh không muốn à? Không muốn thì thôi.”
Một lúc lâu sau, Chu Từ Thâm mới nói:
“Không phải là không muốn, em nói cho tôi biết, tại sao lại có ý nghĩ này? Nếu lý do hợp lý, thì tôi sẽ ở bên em mỗi ngày để sinh con.”
Nguyễn Tinh Vãn bỏ qua giọng điệu không nghiêm túc của anh, chậm rãi nói:
“Tối qua tôi mơ thấy một giấc mơ.”
“Hửm?”
“Mơ thấy đứa con mà chúng ta mất đi trong vụ tai nạn, trong giấc mơ, nó luôn gọi tôi là mẹ, luôn cười với tôi. Giấc mơ chân thật đến mức tôi cảm thấy như nó chưa bao giờ rời đi, có lẽ nó đang sống khỏe mạnh ở một nơi nào đó trên thế giới mà tôi không biết.”
Chu Từ Thâm nói:
“Có vẻ em thực sự đang chịu quá nhiều áp lực rồi. Đợi tôi trở về, tôi sẽ đưa em đi giải mộng.”
Nguyễn Tinh Vãn:
“Ừ, tôi buồn ngủ rồi, tạm biệt.”
Nói xong, cô không ngần ngại gì mà cúp máy.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn chiếc điện thoại trước mặt, trên đó vẫn còn hiển thị cuộc gọi vừa rồi.
Cô đẩy điện thoại sang một bên, chui vào chăn ngủ tiếp.
...
Ngủ một giấc dậy, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy đi ngủ sớm thật sự thoải mái hơn so với việc thức khuya như thường ngày.
Để tránh gặp Lâm Trí Viễn và Lâm Tri Ý, cô đã cố tình ra khỏi nhà từ rất sớm.
Khi đến studio, Nguyễn Tinh Vãn đặt đồ xuống rồi đi vào kho để dọn dẹp đồ đạc.
Khi cô bước ra, đúng lúc nhìn thấy một nhân viên đang ôm một bó hoa hồng lớn:
“Xin hỏi ai là...”
Bùi Sam Sam đứng trước mặt anh:
“Là tôi, nhưng tôi không nhận đâu. Làm ơn trả lại cho anh ta, cảm ơn.”
Nhân viên giao hoa bối rối một lúc, giờ các cặp đôi cãi nhau dữ dội vậy sao?
Bùi Sam Sam tiếp tục:
“Bảo anh ta đừng gửi những thứ linh tinh này nữa, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta, mãi mãi không!”
Nhân viên giao hoa có vẻ hơi khó xử, cuối cùng cũng nói:
“Cô Nguyễn, nếu cô không nhận hoa, chúng tôi sẽ không biết ăn nói thế nào, cô đừng giận...”
“Khoan đã.”
Bùi Sam Sam cắt ngang lời anh ta, mặt đầy ngạc nhiên:
“Hoa này là gửi cho ai?”
Nhân viên giao hoa nhìn vào tấm thiệp trên bó hoa:
“Gửi cho cô Nguyễn, cô không phải sao?”
Bùi Sam Sam: “...”
Cô dùng hai tay che mặt, chạy thẳng vào văn phòng của Nguyễn Tinh Vãn.
Lần này đúng là mất mặt không còn chỗ trốn luôn.
Nhân viên giao hoa gãi đầu, nhìn quanh studio một vòng rồi hỏi:
“Xin hỏi, ai là cô Nguyễn?”
Nguyễn Tinh Vãn bước lên phía trước, thở dài:
“Là tôi đây, đưa tôi.”
“Vâng, làm ơn ký giúp tôi ở đây.”
Sau khi đưa hoa xong, anh ta hoàn thành nhiệm vụ và nhanh chóng rời đi.
Hai cô gái trẻ trong studio xúm lại, mặt đầy vẻ ngưỡng mộ:
“Chị Tinh Vãn, Chu tổng đối xử với chị thật tốt, đi công tác mà cũng không quên mua hoa tặng chị, lãng mạn thật sự luôn.”
Nguyễn Tinh Vãn cười gượng hai tiếng, lãng mạn sao? Chắc là tên đàn ông đó lại làm chuyện gì có lỗi rồi nên mới vậy đó.
Ôm bó hoa vào văn phòng, Bùi Sam Sam rên rỉ một tiếng, ngã gục xuống bàn làm việc:
“Đúng là trời muốn hại mình mà.”
Nguyễn Tinh Vãn đặt bó hoa lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, hỏi:
“Lại có chuyện gì mà mình không biết sao?”
Bùi Sam Sam vẻ mặt ủ rũ:
“Số mình khổ quá.”
Chiều hôm qua, kể từ khi Nguyễn Tinh Vãn ra ngoài, Bùi Sam Sam đã không có phút giây nào được yên ổn.