Lý Tuyết chủ động bắt chuyện với cô:
“Cô Nguyễn, tôi đọc trên mạng thấy cô tự mở studio phải không?”
"Không phải một mình tôi, là tôi làm chung với một người bạn thân."
"Ồ,thật ngưỡng mộ. Ngày nay có rất ít người vừa xinh đẹp lại vừa có năng lực như cô Nguyễn."
Nguyễn Tinh Vãn cười cười:
“Chỉ là may mắn mà thôi.”
Lý Tuyết nói:
"Cô Nguyễn, đừng khiêm tốn. May mắn và năng lực đều không thể thiếu. Tôi đã xem những tác phẩm do cô thiết kế chúng quả thật rất đẹp. Đôi khi tôi ghen tị với cô đó. Nếu có được tài năng thiên phú như cô, tôi sẽ không... …”
Lý Tuyết dừng lại nửa vời.
Nguyễn Tinh Vãn hỏi: “Sao thế?”
Lý Tuyết cười hai tiếng:
"Không có gì, nhà tôi ngay phía trước rồi, chúng ta đi thôi, cô Nguyễn."
"Ừ."
Đến cửa, Lý Tuyết lấy chìa khóa mở cửa sau đó nhìn vào trong vài lần, mới quay đầu nói với Nguyễn Tinh Vãn:
"Cô Nguyễn, mời vào, trong nhà có chút bừa bộn, cô đừng chê cười nhé."
"Không sao đâu. Nhà có trẻ nhỏ có nhiều đồ là chuyện bình thường."
Lý Tuyết đặt rau củ trái cây vừa mua lên bàn, sau đó đi vào phòng ngủ bé thằng bé ra:
“Cô Nguyễn, cô giúp tôi trông Tiểu Bảo một lát nhé, tôi sẽ nấu bữa tối.”
Nguyễn Tinh Vãn ôm lấy đứa trẻ, như thể sẽ dọa đứa trẻ thức giấc, thấp giọng nói:
“Được.”
Lý Tuyết vội vàng đem đồ đi vào phòng bếp, cuối cùng thở phào một hơi.
Cậu bé có vẻ rất vui khi nhìn thấy Nguyễn Tinh Vãn, cậu không ngừng cười khúc khích trong vòng tay cô.
Nguyễn Tinh Vãn khẽ nhếch môi, ôm cậu bé ngồi xuống ghế sô pha, vốn dĩ cô muốn tìm một món đồ chơi cho cậu bé chơi, nhưng trong phòng khách hình như không có. Nên cố đành đến phòng cậu bé và lấy cho cậu bé một món đồ chơi.
Đang định đi ra ngoài, Nguyễn Tinh Vãn bỗng dừng lại, nhìn căn phòng trống trải, khẽ cau mày.
Nguyễn Tinh Vãn lại bế tiểu Bảo ra cửa, ánh mắt đặt trên vào tủ giày.
Cô thu hồi tầm mắt và nhìn xung quanh.
Trong căn phòng này không có dấu hiệu có thêm sự tồn tại của ai nữa khác.
Nhưng cũng chính vì điều này mà càng trở nên kỳ lạ hơn.
Lý Tuyết sao có thể bỏ đứa trẻ nhỏ như vậy ở nhà, sau đó một mình đi ra ngoài mua đồ?
Điều này thật đáng ngờ.
Lúc này Lý Tuyết từ trong bếp đi ra, đi tới trước mặt Nguyễn Tinh Vãn:
“Cô Nguyễn, tôi đã làm phiền cô rồi, cô hãy đưa đứa bé cho tôi.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười và trao đứa trẻ lại.
Cô chậm rãi nói:
“Cô một mình nuôi con à?”
Lý Tuyết bất ngờ nghe được câu hỏi này của cô liền có chút bế tắc, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào:
"Không... không, khi tôi bận quá sẽ... tôi cũng sẽ nhờ hàng xóm qua trông giúp."
Nguyễn Tinh Vãn chợt nhận ra điều gì đó rồi ồ lên một tiếng:
“Hóa ra hàng xóm của cô đang giúp cô chăm sóc đứa trẻ. Chồng cô đâu? Tôi nhớ là cô còn có một đứa trẻ nữa mà phải không? Nó đang học mẫu giáo hay tiểu học vậy?”
"Cái này……"
Lý Tuyết nhịn không được, trên trán toát ra hai giọt mồ hôi.
Nguyễn Tinh Vãn bổ sung:
“Tôi thấy ở nhà không có ảnh của cô, chồng cô và đứa bé ấy nữa.”
Nguyễn Tinh Vãn trong lúc nói chuyện, trên mặt luôn nở nụ cười nhã nhặn, tựa như chỉ đang hỏi một câu hỏi bình thường.
Nhưng Lý Tuyết biết sức mạnh của câu nói đó, Chu Từ Thâm đã sớm giải thích cho cô, nếu không cô sẽ không làm như vậy khi ở trong trung tâm mua sắm.
Ngay lúc Lý Tuyết đang thở gấp, chuông cửa đột nhiên vang lên, cô nhanh chóng nói:
"Tôi... tôi đi mở cửa."
Sau khi cửa mở ra, đứng bên ngoài là một thanh niên dáng vẻ bình thường và một đứa trẻ chừng năm sáu tuổi.
Người đàn ông nói:
“Em yêu, đừng giận anh nữa. Cho dù em không muốn quan tâm đến anh,thì cũng hãy vì con của chúng ta, về nhà với anh nhé”.
Chương 724
Sau khi người đàn ông dứt lời, đứa trẻ bên cạnh cũng ngay lập tức ôm lấy chân của Lý Tuyết:
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ và em trai.”
Lý Tuyết phản ứng rất nhanh, liền nói:
“Tôi đã bảo với anh là để tôi tự bình tĩnh lại, anh nên suy nghĩ kỹ xem mình sai ở đâu, may mà trước khi kết hôn ba mẹ tôi đã mua cho tôi một căn nhà, nếu không những lúc cãi nhau tôi dẫn Tiểu Bảo đi cũng không có chỗ mà về!”
“Đúng, đúng, em nói đúng, tất cả là lỗi của anh, lần này anh nhất định sẽ suy nghĩ lại, bảo đảm sau này sẽ không làm em giận nữa.”
Lý Tuyết miễn cưỡng nói:
“Tôi không muốn nói chuyện với anh, hôm nay còn có khách ở đây, lát nữa tôi sẽ tính sổ với anh sau!”
Nói xong, cô quay đầu lại, ngượng ngùng nhìn Nguyễn Tinh Vãn:
“Cô Nguyễn, thật xin lỗi, để cô phải chứng kiến cảnh này, cô xem tôi..........”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Không sao, tôi mới là người nên xin lỗi.”
Nguyễn Tinh Vãn cầm lấy đồ rồi nói:
“Vì cô còn bận, vậy tôi không quấy rầy nữa.”
Lý Tuyết nói:
“Để tôi tiễn cô Nguyễn nhé?”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn đứa nhỏ trong lòng Lý Tuyết, đưa tay chạm nhẹ vào má đứa bé, cười:
“Không cần đâu, cô cứ bận việc đi.”
Trước khi rời đi, Nguyễn Tinh Vãn còn xoa đầu đứa trẻ bên cạnh, sau đó mới xoay người rời khỏi.
Khi cửa đóng lại, Lý Tuyết và người đàn ông mới đến gần như đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đứa nhỏ trong lòng cô thì lại bắt đầu khóc, khóc nức nở, như xé lòng.
Lý Tuyết sợ Nguyễn Tinh Vãn nghe thấy, vội ôm đứa trẻ vào phòng trong.
Nguyễn Tinh Vãn đi đến cửa thang máy, nghe thấy phía sau có tiếng khóc của trẻ con, nhưng trong chốc lát, tiếng khóc liền biến mất.
Từ thang máy đến cổng khu chung cư, cô vẫn có chút hồn bay phách lạc.
Cô cũng muốn tự nhủ rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, sự việc vốn không phải như cô tưởng tượng, là cô quá nhạy cảm.
Nhưng không hiểu sao, những chi tiết ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Tựa như tất cả những nghi vấn của cô đều được lấp đầy, nhưng càng như vậy, lại càng khiến người ta khó lòng chấp nhận.
Sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy?
Cô nhớ ngày Chu Từ Thâm đưa cô đến đây là dịp Tết, chẳng lẽ lúc đó Lý Tuyết đã cãi nhau với chồng, dẫn đứa nhỏ một mình sống ở đây rồi sao?
Dù cho có lùi một vạn bước mà nói, thật sự là như vậy, thì đã qua một thời gian dài như vậy, Lý Tuyết một mình mang theo con nhỏ sống ở đây, mà chồng cô ấy vẫn không đến tìm, thế nhưng hôm nay cô vừa đến, bọn họ liền xuất hiện ngay.
Điều này không thể dùng từ “trùng hợp” để miêu tả được, giống như là cố tình diễn cho cô xem vậy.
Ngồi vào trong xe, Nguyễn Tinh Vãn dựa vào ghế lái, nhìn cổng khu chung cư, từ từ thở ra một hơi, không biết đang nghĩ gì.
Cô cứ ngồi đợi như vậy suốt hai tiếng đồng hồ, mà họ vẫn chưa ra ngoài.
Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại, bỗng dưng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Cô đã không thể phân biệt được là mình nghĩ quá nhiều, hay là bọn họ che giấu quá kỹ nữa.
Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn cuối cùng cũng bỏ cuộc, lái xe rời đi.
Sau khi cô rời đi, trong chiếc xe màu đen đậu không xa, người ngồi trong xe mới lấy điện thoại ra gọi một cuộc:
“Chu tổng, cô Nguyễn đã rời đi rồi.”
Ở đầu dây bên kia, giọng của Chu Từ Thâm khẽ đáp lại một tiếng, giọng nói không thể hiện cảm xúc gì.
“Chu tổng, bây giờ chúng ta xử lý thế nào?”