Nguyễn Tinh Vãn nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể im lặng gật đầu.
Qua mấy giây sau, Hứa Nguyệt lại nói: “Tiểu Nguyễn, giữa cháu và Tiểu Thâm xảy ra chuyện gì ta không rõ, cũng không có tư cách để bình luận, nhưng.......Tiểu Thâm nó, tuy tính tình đôi lúc không tốt, chẳng qua là miệng cứng lòng mềm. Khoảng thời gian này ta cũng nhìn ra được thực ra nó rất để ý đến cháu, chỉ là không nói ra mà thôi.”
Cho dù bà ấy không nói, Nguyễn Tinh Vãn cũng có thể cảm nhận được, tên đàn ông chó má Chu Từ Thâm kia xấu ở chỗ là có một cái miệng xấu tính, rõ ràng là một chuyện rất tốt, qua miệng của anh liền hoàn toàn biến đổi.
Hơn nữa thân ở nơi lục đục ngươi lừa ta gạt như nhà họ Chu kia, anh sớm đã quen nhìn người khác bằng con mắt ác độc, cân nhắc lợi hại của bản thân ở mức cao nhất có thể.
Cũng chính vì Nguyễn Tinh Vãn hiểu rõ những điều này, cô mới muốn dùng hết khả năng duy trì khoảng cách với anh, không muốn bị cuốn vào tranh đấu giữa anh và nhà họ Chu.
Chỉ là................
Nguyễn Tinh Vãn rũ mắt nhìn xuống bụng mình, đại khái cũng biết vì sao Chu Từ Thâm không muốn sinh đứa bé này ra.
Nhưng là một người mẹ, dưới tình huống đã từng mất đi một đứa con, thật không dễ dàng gì ông trời mới chiếu cố cô một lần, sao cô có thể cướp đoạt đi cơ hội đến với thế giới này của nó.
Rất lâu sau Nguyễn Tinh Vãn mới nói: “Dì Hứa, cháu và Chu Từ Thâm bất kể là phương diện gì cũng đều không hợp, lúc đầu sở dĩ kết hôn, là bởi vì............”
Nói được một nửa, Nguyễn Tinh Vãn bật cười: “Bất luận nói thế nào, vấn đề cũng nằm trên người cháu, cháu cần phải gánh chịu hậu quả.”
Hứa Nguyệt im lặng thở dài một hơi, cũng không nói thêm gì, chỉ là bảo cô tự chăm sóc bản thân cho tốt, có chuyện gì thì gọi điện cho bà ấy, sau đó rời đi.
Nguyễn Tinh Vãn vừa định đóng cửa, liền nhìn thấy Chu Từ Thâm đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô.
“..........................”
Khóe miệng cô co rút: “Chu tổng.” Chu Từ Thâm một tay đút túi quần, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Nói nghe xem, em gánh chịu hậu quả gì?”
Kia không phải là gánh chịu ba năm châm chọc khiêu khích, âm dương quái khí, giết người bằng nói của tên chó má anh sao.
Nguyễn Tinh Vãn chân thành nói: “Ly hôn chính là hậu quả mà tôi phải chịu trách nhiệm.”
“Nguyễn Tinh Vãn, nếu em cảm thấy ly hôn xong liền có thể coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra, vậy em không khỏi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.”
“Tôi biết điều này có thể không vãn hồi được gì, thậm chí ở trong mắt Chu tổng, tôi dụng tâm kín đáo có mưu đồ khác, nhưng đây cũng là chuyện duy nhất tôi có thể làm được.”
“Nếu em thật sự định gánh chịu hậu quả, vậy không bằng nghĩ xem, sau khi chuyện em có thai bị nhà họ Chu biết được, em nên làm thế nào.”
Chu Từ Thâm nói xong, xoay người về phòng.
Nguyễn Tinh Vãn ngơ ngác đứng tại chỗ, cô đột nhiên phản ứng lại, thì ra Chu Từ Thâm không phải ngầm thừa nhận cô có thể sinh đứa bé này, mà tiền đề là.........dưới tình huống nhà họ Chu không biết.
Cũng chính là nói, một khi chuyện cô có thai bị nhà họ Chu biết được, vậy Chu Từ Thâm tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội nữa.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Tinh Vãn mới phản ứng lại, cảm thấy ngón tay lạnh lẽo.
Nguyễn Tinh Vãn ngồi bên giường, có chút mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô có thể bảo vệ đứa bé này, dưới tình huống nhà họ Chu không biết, bình an sinh nó ra sao?
Song Nguyễn Tinh Vãn lại nghĩ, cô với người nhà họ Chu tiếp xúc cũng không nhiều, trừ Chu An An ra, nhưng người khác có thể nói là hoàn toàn không có qua lại gì.