Nguyễn Tinh Vãn trầm mặc, cũng không bất ngờ anh sẽ biết chuyện này.
Dù sao, lúc đầu cũng chính anh tống Nguyễn Quân vào tù.
Thực ra, Nguyễn Tinh Vãn cũng không phải là phiền não về việc rốt cuộc có nên đi nhận tro cốt của Nguyễn Quân hay không, mà là một khi cô đã đi, ắt phải quay về Nam thành, lúc đó có lẽ sẽ không dễ dàng rời đi được nữa.
Cô có quá nhiều ký ức không tốt ở nơi đó, luôn cảm thấy sau khi trở về, tuyệt đối sẽ có chuyện không tốt đang chờ cô.
Không đợi Nguyễn Tinh Vãn lên tiếng, Chu Từ Thâm lại nói: “Người đã c h ế t rồi, bây giờ em nghĩ này kia cũng vô dụng, có thời gian suy nghĩ, không bằng cân nhắc một chút về những lời tôi đã nói với em.” Nguyễn Tinh Vãn nhất thời không kịp phản ứng: “Lời gì?”
Chu Từ Thâm liếc cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt.
“.......................”
Ý anh không phải nói về chuyện tái hôn đó chứ?
Cô còn tưởng lúc ấy anh chỉ tùy tiện nói mà thôi, sao có thể coi là thật chứ.
Nguyễn Tinh Vãn cười gượng hai tiếng: “Chu tổng, tôi cảm thấy chuyện này, người nên cân nhắc là anh, Chu tổng không sợ tôi lại mang theo mục đích gì sao?”
“Em quá coi trọng bản thân mình rồi đấy.”
“Vậy tôi có thể hỏi lý do anh muốn tái hôn là gì không?”
Mấy giây sau, Chu Từ Thâm lẳng lặng nhìn về phía cô: “Nguyễn Tinh Vãn, nếu như em là tôi, em sẽ mặc kệ một người phụ nữ đang mang thai đứa con của mình sao?”
Nguyễn Tinh Vãn sửng sốt, một lúc lâu sau mới hồi thần, quả nhiên vẫn là vì lý do này.
Cho dù là những chuyện anh làm mấy ngày nay, hay là anh đề nghị tái hôn, từ đầu đến cuối, mục tiêu của anh chỉ là đứa con trong bụng cô mà thôi. May mà..............
May mà cô vẫn chưa thực sự hãm vào.
Nguyễn Tinh Vãn nói: “Chu tổng, tôi sẽ dùng hết khả năng để anh biết hành tung của tôi, sẽ để anh biết tin tức của đứa bé đầu tiên. Sẽ không để ba anh..........người của nhà họ Chu biết chuyện tôi mang thai. Về phần tái hôn, vẫn là thôi đi.”
Rất lâu xong, giọng nói lạnh lùng của Chu Từ Thâm mới truyền đến: “Máy bay 8 giờ tối mai, thu dọn đồ đạc đi.”
Không đợi Nguyễn Tinh Vãn trả lời, anh đã xoay người bước đi.
Anh đi xa rồi, Nguyễn Tinh Vãn mới thu hồi tầm mắt, nhìn tia nắng chiều cuối cùng chiếu xuống, không tiếng động thở dài một hơi.
Vẫn phải trở về thôi.
Buổi tối, lúc Nguyễn Tinh Vãn đang thu dọn hành lý trong phòng, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng: “Tiểu Nguyễn, ngủ chưa?”
Nguyễn Tinh Vãn mở cửa ra: “Dì Hứa.”
Hứa Nguyệt nhìn va li trong phòng, lại nói: “Ta nghe Tiểu Thâm nói ngày mai phải đi rồi, cháu đi cùng nó sao?”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu, lại nói: “Cháu về Nam Thành cũng có chút chuyện cần xử lý.”
Hứa Nguyệt đưa cái túi trong tay cho cô: “Trong đây có một số đồ nhỏ gần đây ta đan, cháu cầm đi, nói không chừng sau này sẽ có chỗ dùng đến.”
“Cảm ơn dì Hứa.” Nguyễn Tinh Vãn nhận lấy: “Dì Hứa sau này không về Nam Thành nữa sao?”
Hứa Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt: “Không về, nơi đó không có gì đáng để ta lưu luyến.”
“Vậy Chu Từ Thâm..........”
“Tùy nó đi, nếu nó có thời gian thì về thăm ta, không có thời gian thì không sao cả. Dù sao thì ta cũng chưa từng làm hết trách nhiệm của người làm mẹ.”