Thế giới bên ngoài đồn rằng Chu Từ Thâm quyết đoán, m.á.u lạnh vô tình, thậm chí đến mức cả chủ tịch của Chu Thị cũng kiêng dè anh, đủ thấy thủ đoạn của anh lợi hại thế nào.
Khi Hàn Vũ đang suy nghĩ miên man, bên cạnh vang lên giọng nói nhàn nhạt của một người đàn ông:
“Tổ trưởng Hàn.”
Vài giây sau, Hàn Vũ mới phản ứng ngược lại:
“Chu tổng?”
Chu Từ Thâm nói:
“Nghe nói tổ trưởng Hàn đang theo đuổi cô Nguyễn?”
Hàn Vũ không ngờ chuyện này đã truyền đến tai anh, ngượng ngùng đáp:
“À? À........... đúng vậy............................”
“Nhưng cô Nguyễn hôm qua nói cô ấy mang thai, tổ trưởng Hàn không để ý sao?”
Hàn Vũ không hiểu sao lại hỏi chuyện này, nghĩ một lúc mới đáp:
“Tôi thích chính là thích con người của Tinh Vãn, không quan tâm trước đây cô ấy đã xảy ra chuyện gì, tôi đều thích cô ấy. Còn về chuyện mang thai................. tôi tin rằng sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ có con của riêng mình.”
Chu Từ Thâm khóe môi khẽ nhếch lên lạnh lùng, không nói thêm gì.
Rất nhanh, chiếc Maybach màu đen đã chạy vào phố An Kiều Trường, Hàn Vũ nói với Lâm Nam:
“Trợ lý Lâm, làm phiền dừng xe bên cạnh phía trước là được rồi ạ, cảm ơn.”
Chu Từ Thâm hạ cửa kính nhìn qua, giọng nói không rõ cảm xúc:
“Tổ trưởng Hàn sống ở đây?”
“Không không, Chu Tổng là thế này........................”
Hàn Vũ lại kể câu chuyện liên hoan ăn uống.
Chu Từ Thâm hơi nhướng mày:
“Ồ? Náo nhiệt như vậy à?”
Hàn Vũ có thể lên được vị trí hiện tại, tất nhiên không phải là người ngốc, tự nhiên hiểu được ý của Chu Từ Thâm trong lời nói, liền hỏi dò:
“Chu Tổng muốn cùng tham gia không?”
Chu Từ Thâm thu lại ánh mắt:
“Buổi liên hoan của mọi người, tôi là người ngoài đi không tiện đâu.” “Chu Tổng nói gì vậy, hàng xóm đều rất quý Chu Tổng, vốn cũng muốn mời Chu Tổng, nhưng sợ Chu Tổng không thích những buổi liên hoan như thế này, sợ làm phiền đến anh, nếu Chu Tổng đến họ nhất định sẽ rất vui.”
“Nếu cậu đã nói vậy, thì tôi không thể không đi rồi.”
Trong nhà thờ họ, ngoài vị trí bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn còn trống, mọi người đã đến đông đủ.
Dì Tần nói:
“Ơ, Tiểu Hàn này không biết làm sao rồi, hay là kẹt xe nhỉ?”
Bà lại nhìn Nguyễn Tinh Vãn:
“Tiểu Nguyễn, dì Tần quên mang điện thoại rồi, con gọi cho Tiểu Hàn hỏi xem cậu ấy đang ở đâu nhé.”
Vừa nói, vừa nháy mắt đầy đắc ý với người bên cạnh.
Nguyễn Tinh Vãn:......
Dì Tần rõ ràng quá rồi đấy.
Hứa Nguyệt thở dài không thành tiếng:
“Để tôi gọi.”
Dì Tần đẩy đẩy Hứa Nguyệt:
“Bà Hứa bà làm sao vậy, à, đúng rồi, tôi vừa nhớ ra bếp còn hai món nữa, mau mau mau, chúng ta đi mang ra.”
Vừa nói, vừa kéo Hứa Nguyệt đi.
Những hàng xóm khác xung quanh bàn tròn rõ ràng đã bàn trước với dì Tần:
“Tiểu Nguyễn, con gọi cho Tiểu Hàn đi, lát nữa đồ ăn nguội hết mất.”
“Đúng đúng, hỏi xem cậu ấy đến đâu rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn thở dài, vừa chuẩn bị lấy điện thoại thì giọng Hàn Vũ đột nhiên vang lên bên cạnh: “Không cần gọi đâu ạ, các chú các dì, để mọi người đợi lâu rồi.”
“Tiểu Hàn con..................”
Người dì đang nói bỗng dừng lại, thấy phía sau anh còn có một người nữa.
Hàn Vũ vội giới thiệu:
“Đây là Chu Tổng, các chú các dì hôm qua đều đã gặp rồi đúng không ạ?”
“A, Chu Tổng còn đẹp trai hơn cả ngôi sao trên TV, làm sao có thể không nhớ.”
“Đúng đúng đúng, Chu Tổng chào anh, hôm qua đứng xa quá nên không chào hỏi, Chu Tổng trẻ thế, có bạn gái chưa? Kết hôn chưa? Con gái tôi cũng làm việc ở Nam Thành, con bé....