Phố An Kiều Trường chủ yếu là nơi cư trú của những người trung niên như Hứa Nguyệt và dì Tần, những người không muốn chuyển đến sống cùng con cái. Ngoài ra, còn có những người trẻ tuổi thuê nhà như Hàn Vũ và Nguyễn Tinh Vãn.
Mọi người sống rất hòa thuận, thay vì nói là quan hệ giữa chủ nhà và người thuê, thì gọi là một gia đình mới càng thích hợp hơn.
Tối nay, những cô chú này đều trổ tài, mỗi người nấu một món sở trường của mình. Hàng chục món ăn được bày trên bàn tròn, rất phong phú.
Tần Dì dẫn Nguyễn Tinh Vãn đến một chỗ:
“Nào nào, Tiểu Nguyễn, cháu ngồi chỗ này nhé.”
Bàn này đều là những hàng xóm quen thuộc của Nguyễn Tinh Vãn. Tần Dì và Hứa Nguyệt cũng ngồi ở đây, nhưng bên trái Nguyễn Tinh Vãn vẫn còn trống một chỗ.
Buổi họp thu mua phố An Kiều Trường kéo dài cả buổi chiều, đến khi trời tối mới kết thúc.
Khi những người khác đã rời đi hết, Chu Từ Thâm vẫn ngồi lại, dùng tay bóp nhẹ huyệt thái dương.
Lâm Nam tiến lên hỏi:
“Chu tổng, cần uống thuốc đau đầu không ạ?”
Chu Từ Thâm bỏ tay xuống, đứng dậy nhàn nhạt mở miệng:
“Bỏ đi, ra ngoài ăn chút gì đó.”
Tại cửa thang máy, Hàn Vũ và mấy vị lãnh đạo đơn vị của anh vẫn đang chờ thang máy. Một vị lãnh đạo nói:
“Vừa hay đến giờ ăn rồi, ăn xong hãy về nhé.”
Mấy vị lãnh đạo đều tán thành, Hàn Vũ ngại ngùng nói:
“Rất xin lỗi mọi người, hôm nay có lẽ tôi phải xin phép vắng mặt.”
Hàn Vũ giải thích đơn giản về việc tổ chức buổi tụ họp của hàng xóm. Việc tái xây dựng phố An Kiều Trường thành khách sạn nghỉ dưỡng là một dự án lớn, rất quan trọng đối với đơn vị của Hàn Vũ.
Nghe vậy, lãnh đạo lập tức nói:
“Vậy à, vậy chúng ta hôm nay dù sao đi nữa cũng không thể làm lỡ việc của Tiểu Hàn rồi.”
“Tiểu Hàn, sau khi cậu về, hãy thay chúng tôi gửi lời hỏi thăm tới hàng xóm nhé.”
“Đúng rồi, Tiểu Hàn, buổi tụ họp đó có Tiểu Nguyễn không?”
Hàn Vũ gật đầu: “Cô ấy có đi.”
Lãnh đạo vỗ vai anh khích lệ:
“Tốt lắm, tốt lắm, đây quả là một cơ hội hiếm có, nhất định phải nắm bắt nhé.”
Hàn Vũ mặc dù hơi ngại, nhưng vẫn gật đầu chắc chắn:
“Tôi sẽ cố gắng.”
Không ai chú ý rằng phía sau họ, một người không biết từ khi nào đã đứng yên lặng, vẻ mặt lạnh lùng.
Ra khỏi khách sạn, sau khi Hàn Vũ chào tạm biệt các lãnh đạo, đứng ở ngã tư bắt xe.
Nhưng anh vừa giơ tay lên, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt.
Hàn Vũ: “? “
Kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của một người đàn ông.
Anh ta nói: “Tổ trưởng Hàn.”
Hàn Vũ ngạc nhiên: “Chu tổng?”
Chu Từ Thâm giọng điệu nhạt nhẽo:
“Tổ trưởng Hàn đi đâu, tôi đưa một đoạn.”
Hàn Vũ vừa mừng vừa lo, vội vàng từ chối:
“Không không không, không cần làm phiền đến Chu tổng, tôi tự bắt.................”
“ Lên xe.”
“......................................…”
Hàn Vũ không dám từ chối nữa, mở cửa xe rồi khom lưng ngồi vào.
Mặc dù mấy ngày nay vì công việc mà tiếp xúc với Chu Từ Thâm không ít, nhưng hầu hết thời gian, người trò chuyện với anh là các lãnh đạo, Hàn Vũ chỉ là người chạy việc, lấy tài liệu, chưa từng đối diện trực tiếp như bây giờ. Không khí trong xe yên tĩnh đến cực điểm, Hàn Vũ cũng căng thẳng, không dám thở mạnh.
Chu Từ Thâm, cái tên này anh đã nghe danh từ lâu, tuy rằng Chu thị gia sản lớn, nền móng vững chắc, nhưng Chu Từ Thâm lại không phải là công tử chỉ biết ăn chơi trác táng,quần áo lụa là, từ khi Chu thị nằm trong tay anh, giá cổ phiếu đã tăng gấp đôi, còn nhanh chóng mở rộng ra nhiều thị trường nước ngoài, lợi nhuận hàng năm tăng vọt.