Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 163




Hứa Nguyệt xua xua tay:

“ Đau đầu, bệnh vặt cũ thôi.”

“Hay là lát nữa đi bệnh viện kiểm một chút nhé, cháu sẽ đưa dì đi.”

“Không sao, uống chút thuốc là khỏi ấy mà.”

Hứa Nguyệt nhìn cô:

“ Cháu định ra ngoài à?”

Nguyễn Tinh Vãn ngập ngừng vài giây rồi nói:

“ Hay là......................... thôi đi”

“Tùy cháu, dì vào trong nằm một chút.”

Hứa Nguyệt đi được vài bước, lại quay lại hỏi:

“Trưa nay cháu muốn ăn gì?”

Nguyễn Tinh Vãn cắn một miếng bánh bao nhỏ:

“ Cháu muốn ăn món canh cá”

“ Vừa hay, tối qua dì Tần đem tới cho hai con cá diếc, lát nữa ta sẽ nấu cho cháu “

“ Cảm ơn dì Hứa “

Hứa Nguyệt mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài không lên tiếng, quay lại phòng.

Nguyễn Tinh Vãn ăn sáng xong, nghĩ rằng không thể ăn không của dì Hứa được.

Cô ngồi một lúc, rồi gọi điện thoại cho Lâm Nam



Lâm Nam nói, Chu tổng từ tối qua quay trở lại khách sạn tới giờ, chưa hề ra khỏi phòng, càng không ăn uống gì.

Nguyễn Tinh Vãn nói một tiếng biết rồi, sau đó tắt điện thoại.

Buổi trưa, khi Hứa Nguyệt đang nấu cơm, Nguyễn Tinh Vãn cũng đi vào bếp phụ giúp một tay.

Hứa Nguyệt nói:

“ Chỗ này cũng không rộng rãi lắm, cháu vào đây làm gìm, mau ra ngoài chờ đi.” . Truyện Cung Đấu

Nguyễn Tinh Vãn cười nói:

“Dì ơi, có thể nấu thêm chút canh không ạ?”

“Nhiều vậy, cháu có uống hết được không?”

“Cháu............”

Nguyễn Tinh Vãn đảo mắt “Bạn cảu cháu cũng muốn uống, lát nữa cháu đem qua cho bạn.”

Người mà cô gọi là bạn, Hứa Nguyệt đương nhiên biết rõ đó là ai, Hứa Nguyệt không đáp lời, chỉ là lấy nước rót thêm vào trong nồi, sau đó thản nhiên nói:

“ Tùy cháu “

Nguyễn Tinh Vãn nhịn cười:

“Vậy dì ơi, cháu ra ngoài trước nhé.”

Hứa Nguyệt ừ một tiếng.

Ngồi ở trong sân, Nguyễn Tinh Vãn một tay chống lên cằm, khóe miệng cong lên, cuối cùng cô cũng biết cái tính cách khẩu xà tâm phật của Chu Từ Thâm là di truyền từ ai rồi.

Ăn xong cơm, cô xách bình giữ nhiệt mà Hứa Nguyệt để trong bếp, ung dung đi đến khách sạn.

Lâm Nam đưa cô đến trước cửa phòng của Chu Từ Thâm:

“ Cô Nguyễn, Chu tổng, hiện tại............. có lẽ là sẽ không gặp cô đâu.”



Đừng có nói là Nguyễn Tinh Vãn, ai anh cung không gặp.

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Không sao, tôi chỉ nói với anh ấy vài câu thôi, nếu anh ấy thật sự không muốn gặp tôi thì thôi vậy.”

Lâm Nam đầu:

“Vậy nếu có chuyện gì, cô gọi tôi nhé.”

Nói xong, Lâm Nam nhanh chóng rời khỏi chiến trường này.

Nguyễn Tinh Vãn ấn chuông cửa, nói:

“Chu tổng, anh có nghe thấy không?”

Bên trong không có phản ứng gì.

Đợi vài giây, cô lại ấn vài lần chuông nữa, gọi to hơn chút:

“Chu tổng, tôi mang canh cá tới cho anh, nếu anh vẫn không ra,thì tôi sẽ tự uống hết đó.” Vẫn không có câu trả lời nào.

Tên đàn ông khốn nạn này thật sự giỏi nhẫn nhịn.

Vài phút sau, cô thất vọng nói:

“Nếu Chu tổng đã không muốn gặp tôi như vậy, thì tôi sẽ đi đến một nơi không ai có thể tìm thấy, để anh khỏi phải bận tâm...”

Chưa nói dứt lời, cánh cửa phòng trước mặt đột nhiên mở ra, Chu Từ Thâm nhìn cô không cảm xúc:

“Em có thôi đi không? “

Nguyễn Tinh Vãn nét mặt buồn bã:

“Tôi đến để nói lời tạm biệt cuối cùng với anh, cảm ơn anh trong suốt thời gian qua đã rộng lượng, không chấp nhặt với tôi.”