Hứa Nguyệt giật mình, nhìn cô rồi đột nhiên cúi đầu nhìn cái bụng hơi phồng lên của cô.
“...”
“...”
Nguyễn Tinh Vãn chưa bao giờ nghĩ rằng cô chạy từ Nam Thành đến đây, vượt hàng nghìn cây số, vậy mà lại gặp được mẹ ruột của Chu Từ Thâm.
Cái này cũng quá là gì đó rồi.
Cuối cùng Hứa Nguyệt ấn vào thái dương:
“Thời gian cũng không sớm nữa, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”
Rõ ràng là cô cũng cần thời gian để tiêu hóa cái thông tin này.
Nằm trên giường, Nguyễn Tinh Vãn không ngủ được, cô gọi điện cho Chu Từ Thâm mấy lần, nhưng cuối cùng anh đều cúp máy, sau đó còn kéo cô vào trong danh sách đen.
Nguyễn Tinh Vạn:
“......................................”
Tại sao tính khí của tên đàn ông khốn nạn này lại thất thường tới như vậy?
Sau đó cô lén gọi điện thoại cho Lâm Nam, Lâm Nam nói rằng từ khi Chu Từ Thâm trở về khách sạn sắc mặt trông rất tệ, cuối cùng còn nói thêm một câu, trước nay chưa bao giờ thấy anh tức giận tới như vậy.
Nguyễn Tinh Vãn ồ một tiếng mà không có biểu cảm gì đặc biệt.
Chu Từ Thâm đã chặn số điện thoại của cô ấy, cô ấy còn có thể làm gì nữa?
...............................................
Sáng sớm hôm sau, dì Tần đem về một giỏ rau ngồi rồi ngồi nhặt.
Ngồi trước bàn đá nhỏ thì thầm với Hứa Nguyệt:
“Tiểu Nguyễn, đã nói cho bà biết chưa?”
Hứa Nguyệt có chút không vui, lơ đãng nhặt rau trước mặt:
“Bà nói cái gì?”
“Hay thật, tôi từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn ra được là, tiểu Nguyễn vậy mà lại có tính khí ương ngạnh, ở bàn ăn tối hôm qua suýt nữa cãi nhau với nhà đầu tư. Nếu tiểu Hàn không nói cho tôi biết, tôi cũng không dám tin. Tôi vốn nói rằng để tiểu Nguyễn đi là không sai, cô ấy thực sự đã cho phố An Kiều Trường của chúng ta tăng thêm thể diện, cô ấy rất giỏi phương diện này ”.
“...............................” Dì Tần nói một hồi sau đó lại bắt đầu bói toán tương lai:
“Sau chuyện này, tôi càng cảm thấy tiểu Nguyễn và tiểu Hàn rất hợp nhau. Tính tình Tiểu Hàn có chút lương thiện và tốt bụng, người khác tìm cậu ấy nhờ làm bất kì việc gì, cậu ấy cũng không hề từ chối. Nếu có tiểu Nguyễn ở bên cạnh cậu ấy, thì chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt, còn bà nghĩ sao? hay là cúng ta lại khuyên nhủ tiểu Nguyễn, làm mối cho bọn họ.”
Hứa Nguyệt nụ cười có chút cứng ngắc:
“Tôi thấy tốt nhất là thôi đi, tôi cảm thấy.................. hai đứa nó không thích hợp.”
“Ai chà, cái bà này, trước đây không phải bà cũng cảm thấy tiểu Hàn cũng khá giỏi sao? Tại sao giờ trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy”
“Tiểu Hàn rất tốt, nhưng tiểu Nguyễn không thích cậu ấy.”
Dì Tần nghĩ một lúc rồi cũng cho rằng như vậy, thở dài một hơi nói:
“Xem ra tiểu Nguyễn vẫn còn nhớ đến chồng cũ, không biết có gì tốt đẹp nữa. Bà nói xem, cho dù là có ly hôn rồi, thì cũng không được để cho vợ cô đơn một mình ở bên ngoài lâu như vậy không quan tâm tới chứ, vừa không có trách nhiệm vừa không có gánh vác, nếu để tôi gặp được cậu ta, tôi nhất định sẽ thay bố mẹ cậu ta đánh cho một trận nhớ đời. “
Hứa Nguyệt: “..............................................”
Sau khi nhặt rau xong, dì Tần nói:
“Bà Hứa, hôm nay bà làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt tới như thế này, tối qua ngủ không ngon giấc phải không?”
“Có một chút.”
“Vậy tôi không làm phiền bà nữa, bà đi ngủ bù đi.”
Dì Tần nhấc chiếc giỏ lên, sau đó lại cúi người xuống nhỏ giọng nói:
“Những lời tôi vừa nói với bà về việc làm mối cho tiểu Hàn và tiểu Nguyễn ấy, bà nhất định phải cất kĩ trong bụng nhé.”
Hứa Nguyệt cảm thấy đầu mình càng đau hơn.
Dì Tần rời đi không bao lâu, Nguyễn Tinh Vãn từ tầng hai đi xuống.
Hứa Nguyệt che trán nói:
“Bữa sáng ở trong nồi.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu hiểu ý rồi quay vào nhà lấy bữa sáng ra.
Ngồi bên cạnh Hứa Nguyệt, cô thì thầm
: “Dì Hứa, dì cảm thấy không khỏe ở chỗ nào ạ?”