Lần nữa đóng chặt cửa và khóa lại.
Bùi Sam Sam nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn, nhẹ nhàng hỏi:
“Tinh Tinh, cậu không sao chứ?”
Nguyễn Tinh Vãn đầu tóc rối bù, đôi mắt đỏ hoe, môi vừa sứt vừa sưng.
Dường như không có chỗ nào là ổn cả.
Nguyễn Tinh Vãn khẽ lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Hoàng Hôn.
Giang Yến vừa đến phòng bao, liền nhìn thấy Chu Từ Thâm đang ngồi uống rượu một mình ở đó, cả hộp bao đều yên tĩnh đến lạ thường.
Anh bước tới, ngồi đối diện Chu Từ Thâm, tự rót cho mình một ly rượu:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Chu Từ Thâm im lặng.
Giang Ngôn nhạy bén chú ý đến vết thương trên khóe môi anh, nhịn không được chậc lưỡi, không cần hỏi cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi hai người im lặng uống một lúc, Giang Yến nói:
“Anh cứ trực tiếp thừa nhận bản thân thích cô ấy, khó đến vậy sao?”
Tay cầm ly rượu của Chu Từ Thâm dừng lại, lạnh lùng ngước mắt lên:
“Anh nói cái gì?”
“Không phải tôi nói cái gì, mà là trong lòng anh đang nghĩ cái gì. Miệng thì nói ghét vợ mình, nhưng những gì mà anh hành động lại thể hiện rõ là anh thích cô ấy.”
“Không có chuyện đó.”
“Vậy tại sao anh lại cho người theo sát Quý Hoài Kiến để làm gì?”
Một lúc sau, Chu Từ Thâm thản nhiên nói:
“Cô ấy tìm mọi cách ly hôn với tôi, chỉ để gả vào Quý gia. Anh nghĩ tôi có nên cho cô ấy cơ hội này không?”
Giang Yến: “..........................”
Anh không bao giờ có thể đánh thức được một người đang giả vờ ngủ.
...................................................
Sau khi Chu An An trở về nhà cũ của Chu gia, cô bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng, đập vỡ mọi thứ có thể đập được.
Người làm đứng ở cửa không dám vào khuyên, vội vàng đi tìm Chung Nhàn.
Chung Nhàn không khỏi cau mày khi nghe điều này:
“Ai lại chọc tức nó rồi.”
“Không biết nữa, cô An An về về đã như thế này rồi.” Chung Nhàn nói:
“Ông chủ đã về hay chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Chung Nhàn ừ một tiếng, đứng dậy nói:
“Tôi đi xem một chút, tìm hai người nữa tới đây, thu dọn lại căn phòng đó.”
Mấy năm nay tính tình Chu An An càng ngày càng tệ, dù sao cô cũng không hẳn là người họ Chu, Chu lão gia cũng ngày càng mất kiên nhẫn, nếu như không phải chuẩn bị liên hôn với Quý gia thì ông đã đuổi cô ra ngoài từ lâu rồi.
Chung Nhàn bước đến cửa phòng Chu An An, đau đầu khi nhìn thấy đống hỗn độn trong phòng:
“Chuyện gì vậy?”
Chu An An nhìn thấy bà ta liền bật khóc, đau lòng oan ức:
“Dì”
“Đừng khóc nữa, kể xem đã có chuyện gì xảy ra.”
“Hôm nay cháu đến gặp anh Hoài Kiến, nhưng người phụ nữ đó lại bám lấy anh ấy.”
Chung Nhàn sắc mặt lạnh lùng:
“Người phụ nữ nào?”
Chu An An ấp úng:
“Là.................... anh họ không cho phép cháu nói ra.”
“Nó không cho cháu nói, cháu liền không nói à? Vậy thì đừng khóc lóc sướt mướt trước mặt ta nữa.”
“Dì, cháu nói, cháu nói.”
Chu An An cắn môi
“Là Nguyễn Tinh Vãn.”
Chung Nhàn cau mày:
“Sao lại là cô ta?”
“Cháu cũng không biết...................kể từ sau khi ly hôn với anh họ, cô ta vẫn luôn bám lấy anh Hoài Kiến, hơn nữa cũng không biết anh họ có ý gì. Cháu chỉ là mắng người phụ nữ đó hai câu, anh ấy liền mắng cháu.”
Chung Hiện cười nhạt:
“Đều như nhau cả.” “ Dì..........................”
“Được rồi.”
Chung Nhàn ngắt lời cô ta
“An An, cháu cũng không nhỏ tuổi nữa, đã đến lúc phải kiềm chế tính khí của mình rồi. Bằng không, sau này khi gả vào Quý gia rồi, Quý Hoài Kiến làm sao có thể thích cháu được?”