Một lúc lâu sau, Nguyễn Tinh Vãn mới nói:
“Cám ơn anh.”
......................................
Sau khi rời đi, Nguyễn Tinh Vãn bắt taxi đến nhà Bùi Sam Sam.
Cô đã gửi vài tin nhắn nhưng Bùi Sam Sam vẫn chưa trả lời, có lẽ là vẫn đang ngủ.
Nguyễn Tinh Vãn dựa vào cửa sổ xe, say mê nhìn khung cảnh bên ngoài.
Không biết có phải vì câu hỏi vừa rồi của Quý Hoài Kiến hay không, Nguyễn Tinh Vãn suốt đường có chút sững sờ, lúc lên cầu thang suýt chút nữa bước hụt.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô đứng ở cửa vài giây, rồi dùng hai tay vỗ nhẹ vào mặt để tỉnh táo lại.
Từ sau khi Lý Ngang ngoại tình, Bùi Sam Sam đã đổi mật khẩu. Tối qua khi họn đưa cô về cũng là dùng dấu vân tay của cô, cho nên Nguyễn Tinh Vãn cũng không biết mật khẩu là gì, cô giơ tay ấn chuông cửa vài lần.
Nghĩ rằng Bùi Sam Sam không nghe thấy, Nguyễn Tinh Vãn lại lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho cô.
Nhưng trước khi cô quay số, ai đó đã nắm lấy cổ tay cô, đẩy cô vào tường.
Nguyễn Tinh Vãn mở to hai mắt, không thể tin nổi, nhìn người đàn ông trước mặt:
“Anh đang làm gì vậy!”
Vẻ mặt Chu Từ Thâm có chút lạnh lùng, một tay khống chế cổ tay cô, một tay giữ cằm cô, đôi mắt đen nheo lại đầy nguy hiểm:
“Quý Hoài Kiến không đưa em về à?”
Nguyễn Tinh Vãn không hiểu gì cả, liều mạng giãy giụa:
“Không phải việc của anh.”
“Thật đáng tiếc, lẽ ra hắn nên đưa em trở về.”
“Anh................................đừng!”
Chu Từ Thâm dùng lực chặn môi cô lại, hung hăng cắn một cái.
Nguyễn Tinh Vãn trong phút chốc đau tới mức nước mắt tuôn ra, nhưng lại không đấu nổi sức của anh.
Tên đàn ông khốn nạn này điên rồi!!!
Dường như nhận ra cô đang khóc, động tác trên môi Chu Từ Thâm dần dần trở nên dịu dàng lại, anh tiến sâu vào trong môi cô. Lúc này, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra.
Bùi Sam Sam tóc tai bù xù đứng ở cửa, ngẩng đầu lên với đôi mắt ngái ngủ, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người sững sờ luôn. Chu Từ Thâm dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn cô, trên khuôn mặt đẹp trai hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.
Sau vài giây, cô mới ngơ ngác nói:
“Xin lỗi, hai người tiếp tục đi.”
Âm thanh cửa vừa đóng lại, Nguyễn Tinh Vãn dùng toàn lực đẩy anh ra, hai mắt đỏ hoe:
“Chu Từ Thâm, anh bị bệnh à?”
Chu Từ Thâm l.i.ế.m liếm vết m.á.u trên môi, chậm rãi nhìn cô:
“Tôi đã cho em rất nhiều cơ hội.”
Nhưng em hết lần này đến lần khác đều không biết suy xét.
“Ai muốn cơ hội không rõ ràng này từ anh chứ, Chu Từ Thâm, chúng ta đã ly hôn rồi, đã ly hôn rồi, anh có biết không! Tại sao anh lại làm ra những hành động như vậy với tôi khi tôi không tình nguyện chứ!”
Chu Từ Thâm cau mày không hài lòng:
“Ly hôn là do em đề nghị.”
“Vậy người ký giấy ly hôn còn lại là chó à?!”
Sắc mặt của Chu Từ Thâm không thay đổi:
“Tôi hối hận rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn có lẽ không ngờ được anh lại trả lời như vậy, hoàn toàn sửng sốt, nước mắt đọng lại trên mi, nhất thời không rơi nữa.
Giọng nói không chút cảm xúc của anh vang lên:
“Đoạn hôn nhân này, khi nào thì kết thúc, chỉ có thể do tôi quyết định.”
Nguyễn Tinh Vãn dần dần bình tĩnh lại cảm xúc:
“Làm anh thất vọng rồi.”
Chu Từ Thâm hơi mím đôi môi mỏng, đang định nói thì cánh cửa bên cạnh lại lần nữa được mở ra.
Bùi Sam Sam lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nhân lúc Chu Từ Thâm chưa kịp phản ứng, trực tiếp kéoNguyễn Tinh Vãn vào trong.