Tiết trời tháng tám mát mẻ, càng về đêm càng se se lạnh.
Bước ra khỏi hộp đêm nhộn nhịp, Mặc Vũ nhướn người thay cho bước khởi động, cái vết thương cũ còn hơi tê tê, thi thoảng chạm trúng vẫn nhói lên mấy hồi khiến đôi lông mày hắn cau lại thấy rõ.
Mô tô là chiến mã đồng hành cùng hắn suốt mấy năm lăn lộn trong giới xã hội đen. Mặc dù đại ca Nhị Lang đã nhiều lần ngỏ ý bảo hắn đổi sang xe mui trần hay bất kì hãng nổi tiếng nào nhưng hắn vẫn không chịu, hắn nói rằng: áo bào có thể thay nhưng chiến mã thì không thể.
Thế nhưng, chiếc xe mô tô được xem là đồ cổ của hắn có tiếng kêu kinh hãi vô cùng, đi tới đâu cũng khiến người ta cảm thấy nổi da ốc, hễ ai than phiền hắn lại đáp lại rằng: có như thế người ta mới biết là Mặc Vũ đang đến.
Dần dần trong giới xã hội đen trở nên quen thuộc với tiếng nẹt pô xe của hắn, mấy năm qua tuy Mặc Vũ không phải là người đứng đầu trong những người đứng đầu nhưng ít nhiều cũng có chút tiếng tăm.
Lời đồn về hắn mỗi ngày một nhiều, càng lúc càng bay xa, đặc biệt ba điều cấm kỵ cơ bản ai cũng phải học trước khi tham gia vào xã hội đen.
Thứ nhất: Không được động tới Hàn Dã, anh em tốt của Mặc Vũ.
Nếu động tới Mặc Vũ còn có cơ hội chết toàn thây, một khi động tới Hàn Dã thì đến thân xác cũng không được toàn vẹn.
Thứ hai: Nếu thấy Hàn Dã ngừng cười thì tốt nhất hãy chuẩn bị trước cỗ quan tài cho chính mình.
Nhưng nếu khiến được Mặc Vũ cười đến quan tài cũng không kịp mà chuẩn bị.
Thứ ba: Nếu Hàn Dã luôn cười, nụ cười cợt nhả, điệu cười của hắn khiến người ta khó mà đoán ra được lòng hắn đang nghĩ gì thì đối với Mặc Vũ “băng tuyết vạn năm không bao giờ biết tới hai từ tan chảy” đừng nghĩ đến chuyện đoán được ý niệm trong hắn mà ngay đến cả việc trong giây thứ tiếp theo hắn sẽ giết ai cũng không làm sao mà biết trước được. Người đã lọt vào tầm mắt Mặc Vũ một giây trước còn nói, còn cười thì chỉ trong một tích nhỏ đã phải tắt thở.
Chiến mã của Mặc Vũ dừng lại trước một bến tàu cũ bên sườn phía Tây thành phố, hắn bước xuống sau khi cởi đi cái nón bảo hiểm trùm kín đầu.
Xuất hiện trước mắt hắn là một khoảng trời mênh mông, tối sầm như mực, ánh sáng của vầng trăng lờ mờ giọi xuống, phản chiếu lại mấy bóng dáng người không rõ, cứ chao đảo đi qua lại trên boong thuyền đậu bên bờ.
Hắn mặc chiếc quần jean đen, áo khoác da cùng màu, dần khuất trong bóng tối mịt mù, lúc ẩn lúc hiện như bóng ma trong truyền thuyết.
Một cú nhảy nhẹ cũng đủ để hắn đáp được lên thuyền trạm, đám người gần đó vây quanh, trên tay chúng đều cầm những gậy gỗ to bằng cổ tay hắn.
Mặc Vũ không những không sợ hãi trước đám người kia mà thậm chí còn tự tin quá mức, dáng đứng của hắn cao cao tại thượng, ánh mắt đầy khinh thường đối với mấy kẻ nhìn thế thì mạnh nhưng bản chất lại yếu hơn tôm, một cú đá của hắn đủ để đánh bay ba tên cùng một lúc.
Không khí im ắng biến mất, thay vào đó là mấy cái vỗ tay dội lại từ xa, dáng hình một đàn ông cao lớn bước tới, hắn nhếch môi cười nhạt:
- Mặc Vũ, tao chờ mày lâu lắm rồi đấy! Lần này mày hơi trễ đó nha!
Hai tay gạt gạt tà áo da phẳng phiu, Mặc Vũ điềm tĩnh nhìn kẻ mới tới, ánh mắt không có chút nào sợ hãi, giọng nói lạnh lẽo hơn cái lạnh của khí trời đêm thu:
- Hử? Mày chờ tao, chỉ với bấy nhiêu người thôi sao?
Thái độ giương giương tự đắc ấy khiến tên kia có vẻ kích động, hắn nhếch cằm chệch về phía Mặc Vũ, đám người vây quanh liền hiểu ra, lập tức xông xáo tới, liên tiếp phang những đòn gậy lên người hắn.
Mặc dù bị bao vây tứ phía, có tới bảy, tám chiếc gậy cùng lúc đánh về mình nhưng vẻ mặt Mặc Vũ điềm tĩnh đến lạ, chỉ đến khi đám người kia gần tới hắn mới né tránh đi những cú đánh liên tiếp ấy, tung cước đánh lại, từng chiêu thức hắn sử dụng đều bài bản, quyền pháp chắc nịch, giáng xuống cú nào y như rằng cú nấy đều khiến mấy tên ngã nhào ra sàn, thoi thóp lăn trườn không cách nào ngóc đầu dậy nổi.
Mấy tên kia thì lấy gì mà làm đối thủ với Mặc Vũ, chưa tới hai phút hắn đã lật bổ nhào tất cả chúng.
- Lũ vô dụng.
Tên đầu sỏ bắt đầu tự mình ra tay, cuối cùng cũng có kẻ biết đánh khiến Mặc Vũ càng đánh càng hăng, nhưng hắn cũng chẳng thấm thoát gì, chưa qua nổi sáu chiêu tên kia cũng đã bị hạ gục.
Một cú đá dùng sáu mươi phần trăm sức lực của Mặc Vũ khiến tên đầu sỏ bay văng xa mấy mét, cũng may có trụ tàu giữ lại nếu không đã rơi xuống biển, đến cái xác cũng chẳng còn giữ nổi.
Thoạt nhìn đám người kia tên nào tên nấy đều toét đầu mẻ trán, có kẻ nặng hơn thì nằm chuầy trên vùng be bét máu của chính mình.
Chừng đó đủ hiểu Mặc Vũ một khi đã ra tay sẽ như thế nào, nhẹ còn giữ được mạng hoặc thực vật, nặng thì xem như vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy được mặt trời một lần nào nữa.
Sau vụ đó Nhị Lang chiếm trọn được bến tàu, người nể phục Mặc Vũ lại thêm thán phục, người ghét Mặc Vũ lại càng ghét ra mặt.
Hắn ghé vào một khu nhà trọ tập thể rửa hết số máu trên người, vuốt ve tóc tai, chuốt chát lại bề ngoài, phóng xe tới trước cửa biệt thự Lăng gia.
Dựa mông ngồi lên yên xe, khoanh tròn tay trước ngực, ánh mắt hắn ngước nhìn lên căn biệt thự, thi thoảng lại liếc nhìn chiếc đồng hồ cũ kỹ, có thể xem là đồ cổ lô xỉn từ đời nào không ai hay.
Thời điểm ấy đã là năm giờ ba mươi phút sáng, bóng tối dần tản, ánh sáng màu bạc hiện lên lờ mờ, đám mây trắng liên tục di chuyển, một lòng đỏ trứng gà khổng lồ xuất hiện nơi chân trời phía Đông xa xa.
Đúng bảy giờ ba mươi phút, một cô gái thanh mảnh bước ra từ căn biệt thự sang trọng, cô ấy mặc bộ vest công sở nổi bật sự cá tính sẵn có, chân đi giày cao gót nhưng bước đi rất thanh thoát và nhanh nhẹn.
Tín hiệu mở khoá xe sáng, Lăng Tịnh bước lên xe, được phen hú hồn khi đồng thời bên cạnh có người ngồi lên đó, theo bản năng đôi tay dài trắng mượt ôm lấy ngực, chỉ khi nhìn rõ khuôn mặt người ấy cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
- Anh muốn doạ chết tôi sao?
- Đương nhiên không phải, nhưng anh lại muốn cho em một điều bất ngờ.
Loay hoay mở khoá xe, Lăng Tịnh không nói cũng chẳng để ý gì tới Mặc Vũ, hiển nhiên xem hắn là vô hình, cho dù hắn có nói gì cũng cảm thấy không lọt qua tai, nhưng cô có đuổi thế nào hắn cũng mặt lì không chịu đi, còn doạ sẽ làm “chuyện người lớn” ngay trước cửa nhà cô.
Tên lưu manh không biết vô liêm sỉ nhà hắn. Thích là xuất hiện, còn không thích là biến mất biệt tăm.
Hắn là ai mà có quyền làm như vậy chứ!
Hắn nghĩ hắn là ai?