Bóng tối dập dìu, ánh đèn đường he vàng mờ nhạt, lúc ẩn lúc hiện, nhất là đối với những con người ăn mặc tối màu.
Ngã ba đường vô tình rẽ lối, bóng lưng họ quay về phía nhau cho đến lúc khuất hẳn, chưa từng một lần ngoái đầu nhìn lại.
Thành phố càng ồn ào, tấp nập thì họ lại càng trở nên lạc lõng, cô đơn.
Cơn gió thu không quá lạnh nhưng đủ để đóng băng nỗi lòng của cả hai.
Bầu trời thu một màu xám xịt, duy chỉ có ánh trăng vô tình vẫn mỉm cười và rực sáng, lại sắp tới một mùa trung thu.
Lăng Tịnh vẫn lặng im bước, tuy cô không nói nhưng An Tự Đan có thể cảm nhận thấy.
Thời gian bảy năm không quá dài nhưng đủ để An Tự Đan hiểu về con người Lăng Tịnh, trước nay cho dù thế giới có đảo điên cô vẫn giữ một nét mặt, nét mặt điềm tĩnh lạ thường.
Nhưng Lăng Tịnh hiện tại đã không còn sự điềm tĩnh ấy, mà đằng sau sự phẳng lặng là cả một bầu trời bão giông.
- Tịnh, có phải gần đây cậu có chuyện gì không? Tớ thấy cậu có vẻ khang khác.
Lăng Tịnh im lặng một lúc lâu, ánh mắt cứ nhìn theo hướng vô định, nghiến răng nghiến lợi mãi mới nói ra được thành lời.
- Nếu như có một người nói thích cậu nhưng lại luôn che giấu thân phận của mình thì cậu sẽ nghĩ thế nào?
An Tự Đan hơi khụ lại, cô không tin vào những lời mình vừa nghe thấy, trước nay đều là Lăng Tịnh khiến người ta điên đảo, ai mà có ma lực khiến cô gái tĩnh lặng như cô có thể đảo điên chắc cũng thuộc dạng phi thường, nếu không cũng là cực phẩm.
Lăng Tịnh đâu phải là cô gái bình thường, hơn nữa những gì cô ấy nói ra mang tính sát thương vô cùng lớn, không hề nói quá khi vô số người đàn ông bị cô từ chối, người nào nhẹ thì đóng cửa tự kỉ nửa tháng, kẻ nào nặng thì sẵn sàng nhảy lầu tự vấn.
- Ai vậy? Ai mà có năng lực khiến Lăng đại tiểu thư bị xao xuyến lòng thế này?
Lăng Tịnh im lặng, An Tự Đan lại nói tiếp:
- Có điều nếu như người ta đã cố tình che giấu thân phận thì có hai khả năng xảy ra: thứ nhất người đó có thân phận đặc biệt hoặc đang làm việc gì đó mờ ám, thứ hai hắn chỉ xem cậu như là người qua đường, chơi chán thì bỏ.
Hiển nhiên là vậy, người ta chỉ che giấu thân phận khi có điều mờ ám bên trong.
Lăng Tịnh cảm thấy mình thật sai lầm khi hỏi An Tự Đan câu đó, suốt cả quãng đường quay trở về nhà cô ta không ngừng lải nhải hỏi người đó là ai.
Một ngày đẹp trời giữa tháng tám, tập đoàn Lăng Thị chính thức ra mắt bộ sản phẩm chăm sóc da và trang điểm, buổi tiệc đón đầu vô số khách mời nổi tiếng, cũng có không ít cái tên tuổi lớn trong ngành tới tham dự.
Lăng Tịnh thay mặt tổng công ty phát biểu đồng thời đề ra những tác dụng của bộ sản phẩm mới ấy.
Cô khoác trên mình bộ vest Tây trắng tinh khôi, mái tóc uốn sóng buông xoã chấm eo, lớp trang điểm tự nhiên, thanh thoát, ngũ quan hài hoà.
Quyến rũ đến điên dại.
Mặc Vũ cùng Hàn Dã nhận lệnh đại ca Nhị Lang theo dõi người đàn ông Lăng Diện- chính là bố của Lăng Tịnh, mặc dù đứng ở đằng xa nhưng cũng vừa đủ tầm để chiêm ngưỡng buổi lễ long trọng của Lăng Thị.
Hàn Dã nhìn cô gái trang nghiêm đứng trên thảm đỏ, khí chất không thể chê vào đâu được, hắn không dám tin cô gái đó và người gặp ở trước cửa hộp đêm là một, khác xa nhau hoàn toàn.
Lời đồn về Lăng đại tiểu thư không sai tẹo nào, xét về khí chất lẫn ngoại hình, cô là số hai không ai xứng làm số một.
Vẻ mặt nghiêm túc pha sự lạnh lùng, đôi mắt ngút ngàn, tầm nhìn thì khỏi phải nói, sắc bén và tinh ranh, giọng nói của cô dõng dạc, mạnh mẽ và đanh thép, lời phát biểu không dài nhưng đủ để người nghe hiểu và khiến nhiều người tâm phục khẩu phục.
Đơn giản như Hàn Dã chẳng hạn.
- Vũ, mắt nhìn của chú đúng là không tệ. Cô ta thế kia thảo nào chú không mê như điếu đổ. Nhưng mà… kiểu phụ nữ thông minh và ranh mãnh như cô ta không dễ đối phó đâu!
Khỏi cần Hàn Dã nói, đạo lý ấy Mặc Vũ cũng thừa hiểu.
Kiểu phụ nữ như Lăng Tịnh lạnh lùng có, dứt khoát có, thông minh có, biết cách khiến người ta bồn chồn cũng có. Đặc biệt, cô thuộc vào top hiếm phụ nữ biết kiềm chế cảm xúc.
Hiếm, thật sự rất hiếm.
Đang miên man suy nghĩ, Mặc Vũ bị Hàn Dã tát một cú vào mặt, không cần dùng đến sức mà vẫn đau, cú tát như in hằn trong trái tim rỉ máu của hắn, cú tát bằng lời day dứt hơn hắn nghĩ.
- Nếu một ngày nào đó đại ca thật sự đối đầu với Lăng Diện, chú định sẽ làm thế nào?
Làm thế nào?
Hắn thật sự không biết, cũng không phải là chưa từng nghĩ đến, chỉ là càng nghĩ càng rối như canh hẹ.
Mặc Vũ lắc đầu, giọng nói như hắt từ âm phủ vọng về, đặc quánh cả không gian:
- Mẹ kiếp… Chắc lúc đó em sẽ giết người xong rồi tự tử.
Hàn Dã nhếch môi cười, điệu cười cợt nhả.
- Chú nghĩ tự tử xong là cô ấy sẽ tha thứ cho chú sao?
Lòng hắn như muốn đứt thành từng khúc, ánh mắt cũng vì thế mà mâu thuẫn theo.
- Không tha thứ cũng được, ít ra em không cần phải đối mặt với cô ấy.
Hàn Dã lại tiếp tục bài ca muôn thủa, không bao giờ biết chán.
- Thế mới nói hai người thuộc về hai thế giới quá khác nhau, tiến xa hơn hoàn toàn là không thể.
Mặc Vũ lại càng cứng đầu, cứ một mực phủ nhận bài ca của Hàn Dã.
- Em vẫn muốn thử, lỡ như trong cái phần trăm nhỏ nhoi ấy, cái không thể lại trở thành có thể thì sao?… Mẹ kiếp… đường nào chả đâm đầu rồi sao không thử một lần hi vọng kì tích sẽ xuất hiện.
Hàn Dã đập tan đi ánh nắng nhẹ nhàng vừa lướt qua trong đôi mắt mơ màng của Mặc Vũ:
- Kì tích chỉ xuất hiện khi chú ra khỏi xã hội đen thôi!
Dẫu biết cái kì tích đó mỏng manh nhưng Mặc Vũ vẫn muốn thử, một lần đánh cuộc ván bài đỏ đen này.