Gió thu không lớn lắm nhưng đứng trên cầu La Hồ thì sẽ cảm thấy lạnh hơn bất cứ nơi đâu trong thành phố, Lăng Tịnh đứng cạnh Mặc Vũ, ánh mắt họ cùng nhìn về những vệt sáng xa xăm.
- Cô tên gì?
- Tôi… Lăng Tịnh.
Lăng Tịnh.
Cái tên này khiến Mặc Vũ cảm thấy rất quen tai.
Nhà họ Lăng, tập đoàn Lăng Thị đứng đầu về chuyên mục chăm sóc sắc đẹp cho phụ nữ, trước kia hắn ghét Lăng Diện một phần cũng bởi lí do này, phần nữa là vì ông ta luôn phá mối làm ăn của hắn.
Thật không ngờ…
Sự đời luôn trớ trêu, người đầu tiên hắn thích lại là con gái Lăng Diện.
Thấy Mặc Vũ lâu không nói gì thì Lăng Tịnh lại hỏi:
- Sao thế? Có vấn đề gì à?
- Không có.
Thực ra không cần hắn nói, chỉ liếc nhìn qua đôi mắt hắn, Lăng Tịnh có thể đọc được suy nghĩ của hắn, huống hồ cô đã sống tận hai kiếp người còn không rõ nữa hay sao.
Ngồi bên cửa sổ của căn phòng chật hẹp, Mặc Vũ hút điếu thuốc, khói bay lên nghi ngút che bớt đi khuôn mặt lạnh lùng của hắn, khiến sắc thái biểu tình trên gương mặt hắn càng trở nên mơ hồ.
Thấy thái độ hắn khang khác, người ngồi bên cạnh liền bật dậy, nheo mày nhìn hắn rất lâu rồi chợt hỏi:
- Chú bị người ta cho ăn bùa mê thuốc lũ gì rồi à?
Người đó là Hàn Dã- anh em tốt của Mặc Vũ, xem như là ngang sức ngang hàng với hắn, hai bọn họ chỉ dưới chướng đại ca Nhị Lang, còn lại mọi người đều phải nể nang mặt mũi.
So với Mặc Vũ thì Hàn Dã thiếu nghiêm túc hơn, hắn không lạnh lùng nhưng lại thường cười cợt nhả, chỉ cần thấy hắn không cười thì lập tức kẻ đối diện sẽ nhận cái chết đau đớn.
- Mẹ kiếp! Anh nói xem duyên phận trên đời này là thứ gì mà con gái Lăng Diện lại lọt vào mắt em.
- Chú đừng nói là cô ta đã khiến chú yêu rồi nha!
- Em thật sự đã rung động trước cô ta.
- Đừng trách anh không nhắc chú: hai người không cùng một thế giới, sẽ không có kết quả gì đâu, cắt đứt sớm bớt khổ.
Tình yêu là cái giống gì mà một khi đã ngấm vào máu là không thể nào từ bỏ nổi.
- Anh Dã anh đã bao giờ yêu ai thật lòng chưa?
Phụ nữ bên cạnh Hàn Dã đếm không bao giờ xuể nhưng thời hạn kỉ lục ở bên cạnh hắn chắc chưa quá ba ngày. Cái thú vui qua đường như thế lấy gì mà đòi thật lòng với người ta.
- Thật lòng cái nỗi gì. Cứ vui chơi cho tẹt, chán thì bỏ tìm cô khác như vậy chả phải sướng hơn sao?
Đôi mắt Hàn Dã trong phút chốc bỗng trở nên sâu thẳm, giống như đang vẽ nên một dải Ngân Hà mênh mông. Hễ như có ai đó nhắc tới hai chữ “thật lòng”, hắn ta lại muốn sôi máu. Cũng đã từng yêu thật lòng, can đảm từ bỏ tất cả vì người mình yêu, hi sinh tự trọng của một thằng đàn ông để cầu xin người đó, nhưng kết quả thì sao? Chẳng những cô gái ấy không mảy may để tâm tới, mà còn buông vô số lời lẽ sỉ nhục hắn, nói loại người như hắn không xứng với một tiểu thư danh giá như cô.
Gân xanh trên mặt Hàn Dã ngày một rõ ràng hơn, hắn bóp chặt lấy ly rượu trên tay, cố ghì cảm xúc xuống, chớp mắt một cái, dốc đáy ly lên cao, uống một hơi cạn sạch.
- Mẹ kiếp, anh cứ gặp được người muốn gắn bó cả một đời đi rồi sẽ biết.-
Mặc Vũ dựa thẳng lưng nằm dài trên chiếc ghế xếp, tay kê làm gối, ánh mắt sầu ưu nhìn lên bầu trời đen như mực, thi thoảng lại thở dài.
Hắn đang nghĩ về cuộc đời hắn, Hàn Dã và Lăng Tịnh, hắn không thể vì người con gái mình yêu mà bỏ đi đại ca đã từng cứu sống cái mạng của hắn, nhưng cứ sống luẩn quẩn trong cái xã hội đen này thì cơ hội kết hôn cùng Lăng Tịnh coi như là số không tròn trĩnh.
Lần đầu tiên Mặc Vũ lại vắt óc suy nghĩ nhiều như thế, há chẳng phải vì cô gái họ Lăng tên Tịnh đó hay sao?
Cứ mỗi lần Mặc Vũ nhắm mắt y như rằng hình ảnh cô gái mỏng manh, quyến rũ, xinh đẹp ấy lại hiện lên trong đầu hắn.
Hắn nhớ cô, nhớ muốn phát điên, vừa gặp đã cảm thấy nhớ, hắn càng ngày càng không kiểm soát được chính mình.
Lăng Tịnh quay về biệt thự trong đêm khuya, vừa thấy hình bóng cô thấp thoáng thì mụ quản gia đã gào thét như phóng ra lửa.
- Ông bà chủ, tiểu thư đã quay về rồi.
Đi vào cửa có người thay dép, cởi áo choàng, cất túi xách, trên dưới chục người cung kính, nghe theo lời cô sai bảo; vừa đến phòng khách đã nhận những cái ôm ấm áp và yêu thương từ ba mẹ; lên phòng đã có người chuẩn bị sẵn nước ấm ngâm mình. Xem như là phục vụ từ đầu đến chân.
Tuy tiểu thư sung sướng là thế nhưng Lăng Tịnh cũng có những nỗi lòng và khoảng trống riêng thầm kín ít ai biết đến, không bao giờ được tự do, không được tiếp xúc với bạn bè tầm thường, không được lơ là bản thân, không được đánh mất giá trị,… vân…vân… còn rất rất nhiều cái không mà cô muốn kể.
Có đôi khi cô thấy cuộc sống xã hội đen như hắn có khi lại hay, không bị gò bó hay ép buộc bất cứ điều gì, chỉ cần là người giỏi võ sẽ tự nhiên có được vị thế trong giới, chứ không cần phải banh hết chất xám trong não ra mà làm việc giống như kinh doanh.
Dù chịu tổn thương về những cú đấm trong xác thịt tuy đau đớn nhưng điều trị một khoảng thời gian có thể sống tiếp được, nhưng một khi đã tổn thương tới não thì đừng bao giờ nghĩ tới việc lành lặn, cũng có thể lường tới việc một ngày nào đó sẽ không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời.
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì một cuộc điện thoại chợt tới, chuông đổ khiến Lăng Tịnh cắt đứt đi dòng suy nghĩ viển vông.
Người gọi tới là An Tự Đan, cô bạn thân duy nhất của Lăng Tịnh, người lọt vào mắt ba cô, đường đường chính chính không bị cấm cản.
Trước nay cứ hễ Lăng Tịnh kết bạn đều bị Lăng Diện điều tra, ông ấy thậm chí sẵn sàng lật tung sổ hộ khẩu của người đó ra xem có ai phạm pháp hay không. Dần dần kết giao bạn bè đối với Lăng Tịnh trở nên xa xỉ.
- Alo… An Tự Đan có việc gì sao?
Giọng nói bên kia trong veo như sương, êm ái như ngọc:
- Nghe nói cậu bị ngất do kiệt sức à. Thấy sao rồi, ổn chứ!
Nằm ngả người trên giường, Lăng Tịnh thở dài mấy tiếng rồi đáp.
- Ổn, tôi đã không sao rồi. Chắc là do căng thẳng quá đó mà.
An Tự Đan thông báo.
- Này, ngày kia tôi về nước, ra sân bay đón nhé!
- Thật sao?
- Ừm…
Giọng Lăng Tịnh có vẻ phấn khởi hơn, kèm theo đó có chút oán trách nhè nhẹ.
- Ơn giời cuối cùng cậu cũng chịu trở về rồi. Mấy năm qua một mình tôi trong nước rầu muốn chết.
An Tự Đan hỏi.
- Cậu vẫn không kết giao được thêm người bạn mới nào đó à?
Đảo mắt qua lại mấy vòng, giọng Lăng Tịnh hơi tụt mút, thi thoảng xen kẽ trong lời nói vài tiếng thở dài.
- Đâu phải cậu không biết tính ông già nhà tớ. Tốt nhất cứ giữ khoảng cách cho lành thân mà cũng không làm ảnh hưởng tới người khác.