Những hạt mưa bé tí bay bay, bắt chéo qua ngọn đèn tím nhạt bên đường, khiến ánh sáng trở nên mờ nhoè hẳn đi.
Lăng Tịnh từ từ mở mắt, đầu hơi choáng váng, nhìn đâu cũng thấy thế giới bị đảo ngược, thân thể mềm nhão như xương khớp không hoạt động.
Một giọng nói nam tính quen thuộc vang lên bên cánh tai cô.
- Này, cô chịu tỉnh rồi sao? Không phải định nằm ăn vạ ở đây mãi chứ!
Cô yếu ớt ngẩng mặt nhìn lên, hai mắt lờ đờ như phiêu diêu trong mộng, đôi môi sạm khô bập bẹ mãi mới thốt được nên câu.
- Hôm nay là ngày mấy?
- Hai mươi hai tháng hai năm hai ngàn lẻ hai.
Chẳng phải là ngày đầu gặp gỡ của Lăng Tịnh và Mặc Vũ sao? Vậy giọng nói cô vừa nghe thấy là…
Lăng Tịnh bật người ngồi dậy, đôi mắt chăm chăm nhìn người đàn ông đối diện, ánh mắt lạnh lùng chợt loé lên tia hứng thú.
Thời gian thực sự đã quay về ba năm trước… cho cô một lần nữa được hồi sinh.
Hôm đó Lăng Tịnh vì áp lực công việc mà ngất xỉu giữa đường, may mắn gặp được Mặc Vũ, hắn đã cứu cô, nhưng cũng kể từ đó cuộc đời cô hoàn toàn thay đổi.
Lần đầu gặp, hắn vận chiếc quần jean tối màu, áo phông đen, bên ngoài khoác tấm áo da cùng màu, đầu đội mũ lưỡi trai che đi nửa vầng trán nhấp nhô. Gương mặt hắn hài hoà, ngũ quan sắp đặt cân đối, biểu tình dấy lên sắc lạnh nồng đậm, nhưng lại tạo nên cảm giác thu hút người khác giới, đặc biệt là đôi mắt hoa đào sắc lẹm cùng làn môi mềm mại như miếng bánh thơm ngon, khiến người đối diện vừa nhìn liền muốn thưởng thức.
Hắn thực sự rất đẹp, phong lưu và cuốn hút chẳng khác gì một nam diễn viên điện ảnh.
Nếu không có kiếp trước thì Lăng Tịnh còn lầm tưởng hắn là một diễn viên, ca sĩ hay doanh nhân nào đó.
Hắn ngoài vẻ điển trai ra còn mang thần sắc lạnh lùng, nhưng không phải là cái lạnh lùng bình thường, mà chính là nam soái ca lạnh lùng nhất trong những người lạnh lùng, cái lạnh lùng thu hút mọi ánh mắt, hắn không cần lan tỏa sự quyến rũ, người khác cũng muốn nhảy bổ tới mà mân mê cơ thể hắn để sưởi ấm.
- Đi nhé!
- Khoan đã.
Hắn lạnh lùng quay lưng, tỏ ý không muốn liên quan tới phụ nữ. Đối với hắn, phụ nữ chính là giống loài tạp phức nhất, nguy hiểm nhất trên trần thế. Tuy nhiên, cô đã không cho hắn có cơ hội thờ ơ, trực tiếp đứng dậy ngáng đường hắn lại. Vì nằm giữa mặt đất quá lâu, lại thêm hơi sương giá lạnh, cả người cô liền mềm nhũn ra, giống như muốn ngã, vừa hay hắn nhanh tay đỡ kịp.
Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách rất gần, gần như trong gang tấc, cả hai đều ngẩn ra, giống như có dòng điện chạy qua, chạm tới trái tim đang thình thịch từng cơn giống như sóng vỗ.
Khoảng khắc đó, hắn dường như đã rung động, cảm giác chiếm hữu đã đánh bại đi chút lý trí mỏng manh của hắn, ánh mắt hắn bắt đầu đảo xuống cơ thể cô, tỉ mỉ quan sát từng chi tiết một.
Dáng người mảnh khảnh thon dài, ba vòng không thuộc dạng “nóng bỏng” nhưng vòng nào ra vòng nấy, đặc biệt điều thu hút ánh mắt hắn nhất chính là bầu ngực tròn trịa đằng sau chiếc váy trắng tinh khôi, hắn cứ chăm chăm nhìn vào điểm ấy, cái khoét sâu từ cổ váy để lộ ra một hẻm phân cách nhỏ trên làn da trắng như tuyết, mịn như ngọc.
Khi phát hiện ra ánh mắt gian tà ấy Lăng Tịnh mới giật mình dùng tay che chắn lại.
- Anh nhìn gì thế?
- Tôi cũng đâu có muốn nhìn là do cô ăn mặc quả váy đó khiến nó phô ra trước mắt tôi đó chứ!
- Anh.
Lăng Tịnh theo bản năng đẩy mạnh Mặc Vũ ra, vô tình lại khiến cơ thể cô lơ lửng, may thay hắn nhanh tay bắt lấy cổ tay cô, một đường thẳng kéo người cô vào trong lồng ngực săn khoẻ của hắn.
- Không sao chứ!
- Đau.
Hắn thô lỗ nhấc bổng người cô lên, bế gọn ghẽ trên đôi bàn tay săn chắc, bước đi đầy tự tin, khí thế, ánh mắt nhìn thẳng không động của hắn chẳng những không làm vơi đi sự lạnh lùng, mà còn toả sáng như thu gom cả bầu trời sao vào bên trong đó. Bất giác cô ngước mắt nhìn lên gương mặt tuấn mỹ như pho tượng thoát tục ở một khoảng cách rất gần, hơi thở mỗi lúc một nóng bỏng, toàn thân ngẩn ra như bị người đó cuỗn mất linh hồn vậy.
Năm đó, hắn tròn hai mươi, cô cũng bằng tuổi hắn, hai người đã bắt đầu quen nhau từ ngày hôm ấy, thời gian hắn tới tìm cô ngày càng nhiều hơn, cô cũng bắt đầu có thói quen dành thời gian cho riêng hắn, chỉ cần không gặp hắn một ngày là cô sẽ cảm thấy nhớ, hắn thật sự rất tốt, chăm sóc cô ân cần từng chút một.
Một lần Lăng Tịnh bị hư xe trên đường cao tốc, trong lúc bối rối không biết phải làm thế nào thì Mặc Vũ ở đâu xuất hiện như vị cứu tinh giáng thế, hắn giúp cô sửa xe, hắn chạy mô tô ngay bên cạnh xe cô, hắn nhìn cô bằng ánh mắt như lần đầu gặp gỡ, chưa bao giờ thay đổi.
Cũng chẳng biết từ bao giờ mà cô và hắn trở nên quấn quýt, cô có việc gì cần thì người đầu tiên nghĩ đến sẽ là hắn, chỉ cần là cuộc điện thoại từ cô cho dù hắn đang đánh cờ với đại ca cũng tìm cách chuồn tới chỗ cô cho bằng được.
Lần đầu tiên trong đời hắn biết được cách quan tâm một người và được người khác yêu thương.
Nhưng, trớ trêu thay số phận Mặc Vũ khác với Lăng Tịnh.
Lăng Tịnh là đại tiểu thư Lăng gia, sớm tối có kẻ hầu người hạ, cho dù là bị chầy một vết da nhỏ cũng có người xuýt xoa, nâng niu. Cô là con gái Lăng Diện, cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lăng Thị, vì thế áp lực đè nặng trên đôi vai yếu ớt đó không hề nhỏ.
Ngược lại Mặc Vũ, hắn ta là một trong những tên xã hội đen khét tiếng, nổi lên với cái danh “băng tuyết vạn năm chưa bao giờ biết tan chảy”, nếu ai đó thấy hắn cười tức là xác định đến quan tài cũng không kịp chuẩn bị, song song đó kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời hắn chính là phụ nữ, hắn chưa bao giờ chạm tay tới bất cứ người phụ nữ nào kể cả là tuyệt sắc giai nhân. Cho nên hôm đó, với cô, là lần đầu tiên hắn chủ động đến gần phụ nữ.
Từ nhỏ Mặc Vũ không có mẹ, lên mười tuổi cha cũng rời bỏ hắn đến miền cực lạc, một mình hắn buôn ba với đời, đời bắt hắn phải là xã hội đen.
Câu chuyện vào đời xã hội đen của Mặc Vũ phải kể từ lúc hắn mười lăm tuổi. Ngày đó hắn bị mấy tên đánh đến thừa sống thiếu chết, cũng may đại ca hiện giờ của hắn là Nhị Lang đã ra tay cứu hắn một mạng mới có Mặc Vũ bây giờ. Cuộc sống phiêu bạt trong giới xã hội đen của hắn bắt đầu từ đó, hắn học đủ các loại võ, đấm đấm giết giết dần quen tay, và máu me đã trở thành một thứ gì đó rất đỗi bình thường trong đôi mắt lạnh của hắn.
- Anh tên gì?
Lăng Tịnh đột nhiên hỏi khiến Mặc Vũ hơi sượng người, hắn thật sự không dám nói ra cái thân phận bẩn thỉu của chính mình, sợ rằng lỡ như cô biết sẽ không bao giờ có cuộc gặp gỡ như thế này nữa.
- Tôi… Cô cứ gọi tôi là Mao.