Dưới màn mưa chập chờn, hai trái tim đều trở nên lạnh giá, khoé mắt ướt nhoè cay cay, cả người run lên lẩy bẩy. Lăng Tịnh cố chống tay trườn dậy nhưng không thành, một lần nữa liền ngã sạp xuống, vết máu loang lổ trên da càng thêm chi chít, thỉnh thoảng cơn đau truyền tới khiến cô nhăn mặt lại.
- Mặc Vũ… Anh thực sự muốn kết thúc tình yêu của chúng ta như thế này sao? Anh can tâm ư? Chẳng lẽ anh không chút nào để tâm tới những gì chúng ta đã trải qua à? Anh thật sự không yêu em dù chỉ một chút ít hay sao?
Nhắm nhẹ hai mắt lại, Mặc Vũ cố dồn hết mọi sinh lực để gồng mình mạnh mẽ, hắn không muốn mình đổ gục trước mặt cô. Dù cho con tim đau như bị bàn tay ai đó xé nát, nhưng hắn vẫn nhất quyết cắn răng chịu đựng. Cắn chặt hai môi tới mức toét ra, máu hoà cùng mưa tan vào trong miệng hắn, tanh tanh lại lành lạnh, khiến cổ họng hắn trở nên khô cằn như sỏi như cát.
Hít một hơi thật sâu, thở một hơi thật nhẹ, hắn mở to hai mắt nhìn Lăng Tịnh, ánh mắt hắn cố tình nhìn thẳng vào đáy mắt cô, sở dĩ hắn biết cô không dễ bị lừa, chỉ khi mọi thứ phải thật hoàn hảo mới có thể khiến cô tin.
- Lăng Tịnh! Cô thực sự quá ngây thơ, tôi chỉ vừa dỗ ngọt vài câu liền cun cút nghe theo. Tôi yêu cô chỉ vì danh tiếng đại tiểu thư Lăng gia, cũng vì muốn cô giúp tôi tống đám người Đường Nghiêu vào tù. Bây giờ cô hết giá trị với tôi rồi, tôi cũng chán trêu đùa cô rồi, hà cớ gì mà tôi không lột mặt nạ xuống. Tỉnh lại đi, đường đường là một ông trùm giống như tôi sao lại nảy sinh tình ý được chứ! Đối với tôi, còn có giá trị lợi dụng sẽ còn tình, hết giá trị thì tình cũng tan. Hứ… mà cô chính là món đồ hết giá trị đó.
Trong mắt Mặc Vũ ngưng tụ một mảng âm trầm, bóng tối bao phủ lấy đáy mắt quảng đại thường ngày của hắn, sắc lạnh trên mặt hắn cũng trở nên đặc quánh, khiến người nhìn có thể bị đóng băng.
Cả người Lăng Tịnh run lên bần bật, một phần vì thấm lạnh, phần còn lại vì sự biểu tình dữ dội của con tim. Mắt cô in hằn vẻ tuyệt vọng, thấu hận nắm chặt lấy vạt váy noan trên đất, nghiến chặt răng lợi nói trong nghẹn ngào:
- Em thật sự không ngờ trong mắt anh em lại tệ tới mức đó. Em cứ nghĩ tuy mình không phải là vật bảo duy nhất của anh, nhưng cũng có một góc nhỏ trong tim anh, thì ra là em sai rồi. Mặc Vũ…! Em muốn hỏi anh một câu sau cuối, xin anh hãy thật lòng nói cho em biết, anh đã từng có một chút tình ý chân thành nào với em chưa, dù chỉ là một phút một giây ngắn ngủi?
Thanh âm như tiếng nước chảy ồ ạt, vô cùng hoang mang và giận dữ. Hai mắt Lăng Tịnh đỏ hoe, sắc mặt trắng bệch tựa như máu không chảy tới.
Mặc Vũ cố ý cào cấu lên vết thương nơi bàn tay, hắn muốn dùng sự đau đớn để thức tỉnh thần thức của chính mình.
- Chưa từng.
Hai chữ ấy thốt ra từ miệng Mặc Vũ nhẹ nhàng bao nhiêu, khi tới tai Lăng Tịnh nặng nề bấy nhiêu, tựa như sét đánh ngang đầu, khiến cả người cô tê dại.
Tim cô thắt lại, cô cắn răng trườn mình đứng dậy, gật gật đầu trong sự chán chường và ủ dột.
- Em biết rồi.
Đau lòng xoay lưng, Lăng Tịnh chếnh choáng bước trên mặt đường thênh thang, mưa từng hạt trĩu nặng rớt trên vai cô, đập vào tim cô, đóng băng thâm tâm cô, giằng xéo cõi lòng cô. Nước mắt cô đắng chát hoà tan trong những giọt mưa tinh khiết, khiến sự đắng chát bên trong đó dần loãng ra, biến thành một dư vị nhạt tếch, không ai biết, không ai hay, chỉ cô mới biết, nó đau thế nào.
Ba năm…
Đối với hắn ba năm đó chỉ là một trò chơi, nhưng với cô lại là vốn liếng mà cô tần tiện tích góp dành dụm từng chút một. Đối với hắn cô chỉ là công cụ giúp hắn trả đũa kẻ thù, nhưng đối với cô đó lại là tình yêu quý giá. Đối với hắn cô không là gì cả, nhưng đối với cô hắn là tất cả.
Cái gì mà anh yêu em, cái gì mà cả đời có nhau, cái gì mà sống chết bên nhau, tất cả cũng chỉ là dối lừa và giả tạo.
Lăng Tịnh bơ phờ dầm mưa, đi hết con phố này tới con phố khác, linh hồn gần như bay ra khỏi thể xác, sắc mặt cứ trắng nhợt như một hồn ma. Cô không còn khóc, thỉnh thoảng lại vểnh môi cười, nụ cười như một lưỡi đao chém nát cõi lòng cô.
Tình yêu đứt đoạn, dây tơ rẽ đôi, lòng người chia hai, trái tim tan nát.
Trong bất kì cuộc tình nào, người yêu nhiều hơn luôn là kẻ thua cuộc, người biết ít hơn sẽ bớt đau hơn.
Nếu như Lăng Tịnh biết hết sự tình năm xưa, thấu hiểu về con người thật của Lăng Diện, thì cô sẽ rơi vào tình cảnh ngang trái.
Đương nhiên, hắn không nỡ nhìn thấy cô quằn quại trong đau thương, chỉ mình hắn là đủ rồi, mình hắn biết, mình hắn xót xa, mình hắn dằn vặt, mình hắn ủ ấp âm mưu rửa thù.
Hắn liêu xiêu bước trong đêm mưa, thỉnh thoảng lại vất vưởng ngã xuống đường, rồi lại trườn dậy đi tiếp. Hắn cứ lất bất đi qua những con phố vắng, lướt tới những nơi âm u mà nhiều người không dám tới, thân xác hắn nặng nề tựa như cõng cả đỉnh Thái Sơn trên lưng.
Cả người hắn ướt sũng, chỏm tóc của hắn cũng bị dìm xuống, lưa thưa mấy giọt nước trong suốt rơi rơi, vướng víu trên đôi bờ mi cong dài của hắn, hoà tan giọt nước mắt đắng cay rót ra từ khoé mắt hắn.
Hắn ngồi một mình dưới mưa cạnh phiến đá lớn, ánh mắt vô hồn lạc lối, cứ miên man nhìn về phía bóng tối xa xăm. Hắn không còn cảm thấy đau vì đã quá đau.
Đau đớn nhất không phải là oà khóc nức nở, mà dẫu rằng bản thân đang rất bất lực nhưng vẫn chẳng thể nào khóc lên thành tiếng.
Chiếc xe hơi lướt qua trước mặt hắn, khiến cả vũng nước giữa đường văng lên khắp người hắn.
Phản ứng duy nhất của hắn lúc ấy chỉ là nhắm mắt lại.
Dường như tâm hắn đã chết, chỉ còn lại cái xác khô không hồn, làm bất cứ việc gì cũng chỉ là bản năng, nhưng hắn đã không thể quay đầu lại nữa.
Cuối cùng, thân thể cường tráng của hắn đã không chịu nổi mà ngã lăn ra đất, nằm im bất động. Sở dĩ vết thương còn chưa lành hẳn, lại thêm dầm mưa suốt một ngày liền, sức khoẻ hắn có là trâu bò đến thế nào cũng không thể trụ nổi.
Một tên lính của hắn đúng lúc đi qua, nhận thấy một bóng hình quen thuộc liền nán chân lại, khi đã xác nhận đó là Mặc Vũ, liền tức tốc chạy tới.
- Đại ca… đại ca…
Thấy hắn đã ngất lịm đi, tên kia liền hoả tốc cõng hắn về nhà của Hàn Dã.
Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Mặc Vũ, Hàn Dã cũng không khỏi đau lòng.
Bình thường là tên sát thủ máu lạnh, giết một mạng người cũng chỉ giống như hắn chớp mắt, chưa từng sợ hãi trước bất kì quan tướng nào, vậy mà hôm nay lại vì chữ tình mà kiệt sức, nói ra thì cũng thực buồn cười.
Đêm đó, Mặc Vũ không ngừng sốt cao, trong lúc hôn mê hắn liên tục gọi tên “Lăng Tịnh”. Dường như ngay cả trong mơ hắn cũng chỉ nhìn thấy một mình cô, thứ tình yêu mà người đời xem là cợt nhả thì hắn lại xem như là mạng sống, chỉ là, hắn không có quyền được lựa chọn, hoàn cảnh bắt hắn phải rời xa cô, bất luận là hắn có báo thù hay không, thì hắn cũng không thể nào thoải mái sống bên cạnh con gái của kẻ thù.
Hắn biết, đương nhiên hắn hiểu rõ, cô không phải là hung thủ thực sự, nói trắng ra thì cô cũng chỉ là người vô tội, nhưng hắn lại không cách gì rạch ròi được mọi thứ, chỉ đành nhẫn tâm xếp cô vào hàng ngũ của kẻ thù, mặc dù thực tâm hắn không có một chút nào oán hận cô.
Chưa kể, nếu hắn ra tay với Lăng Diện thật, thì hắn chính là kẻ thù lớn nhất của cô, đoạn tình cảm này sẽ lại càng rớt xuống hố đen tuyệt vọng.