Cửa đóng rầm lại, Hàn Dã chỉ liếc nhìn Mặc Vũ một cái rồi lắc đầu đi vào trong.
Hắn ngẩn ngơ đứng ở đó rất lâu, lưng dựa vào tường, đầu ngẩng lên cao, tròng mắt trong suốt như mặt thuỷ tinh bao phủ, nhưng đằng sau lớp vỏ bọc ướt lướt thướt đó, lại là một hố đen không đáy, khiến người ta không cách gì biết được là hắn đang nghĩ gì.
Tim hắn như bị từng lưỡi dao cùn cứa đứt, từng chút một bào mòn đi sự sống của hắn.
Rõ ràng người muốn rời xa cô là hắn, người ngỏ ý để Hàn Dã đưa ra yêu cầu bắt cô phải từ bỏ đoạn tình cảm này cũng là hắn, cuối cùng người hối hận vẫn là hắn, người muốn chết đi cũng là hắn.
Hắn kích động xoay người lại, liên tiếp đấm những cú đấm chắc nịch vào tường, kèm theo đó là những tiếng gầm lên đáng sợ. Thoáng chốc, mặt hắn đỏ bừng như quả mận đào, trong mắt tối sầm lại như bóng đêm choàng ngập.
Hắn chưa từng hối hận vì đã gặp và yêu cô, hắn chỉ căm ghét bản thân mình, tại sao hắn lại là xã hội đen cơ chứ?
Lần đầu tiên hắn cảm giác ghê tởm đối với bàn tay nhuốm đầy máu tươi của hắn, dẫu rằng những giọt máu đó đều là của đám người xấu xa.
Hàn Dã nghe thấy tiếng rung chuyển liền cầm theo hai lon bia đi ra, nhẹ nhàng đặt một lon vào tay Mặc Vũ, sau đó lại thong thả mở nắp lon còn lại. Hắn ta khẽ thở dài, trong mắt hiện lên tia sáo rỗng.
- Trên đời này có những chuyện bản thân không thể nào tự quyết định được, mặc dù đó là chuyện của chính mình. Vũ à… Ngay từ đầu anh đã nói với chú là hai người không thích hợp, không cùng một đẳng cấp, sớm muộn gì cũng chia tay thôi. Anh đã va vấp một lần rồi, chú không biết lấy đó mà noi gương.
Dứt lời, Hàn Dã liền ngẩng cổ, nâng bia lên rót vào miệng, ừng ực uống một hơi.
Tay Mặc Vũ cũng run run mở nắp lon, trên mu bàn tay rám nắng hiện lên những vết đỏ ửng, nhưng dường như hắn đã chẳng còn cảm thấy đau nữa, bởi vì lòng hắn đã đau gấp trăm nghìn lần.
- Mẹ kiếp! Chỉ là quên một người phụ nữ thôi mà, có gì mà không làm được.
Hàn Dã lại uống một ngụm bia, vị đắng trong đó cũng chẳng thể nào xoa dịu được nỗi lòng của kẻ cô đơn. Hắn đã từng không ít lần nghĩ như Mặc Vũ, nhưng chưa lần nào thành công cả. Thậm chí, mãi đến lúc gặp lại người cũ, trái tim hắn vẫn thao thức loạn nhịp. Hắn cười, nụ cười đầy vị chua chát:
- Hứ! Phải rồi… Ai nói ra những lời như thế cũng cảm thấy rất dễ dàng, nhưng có mấy ai làm được.
Bàn tay Mặc Vũ run run bóp chặt lấy lon bia, vỏ nhựa nhanh chóng bị méo mó, nước trong đó cũng rả rích rơi xuống sàn, bọt sục sùi trào lên. Ánh mắt hắn hung ác tựa như thú giữ, lời nói ra từ miệng hắn lạnh như băng.
- Muốn quên đi người cũ thì chỉ cần tìm thêm vài ba người mới tới thôi!
Chầm chậm bước tới, Hàn Dã nâng cánh tay lên vỗ vỗ vào bả vai Mặc Vũ, giống như muốn truyền thụ kinh nghiệm của bản thân trong quá khứ.
- Nghĩ được thế cũng tốt, nhưng đừng trách anh không nhắc chú, lý trí chú có thể dễ dàng quên đi, nhưng trái tim thì không.
Hắn chững lại một nhoáng, hai mắt mở to hơn người bình thường, một giây sau đó, hắn liền ngả đầu lên, nốc cạn số bia còn lại trong lon, hung hăng vứt mạnh vỏ lon xuống sàn.
Sau đó, hắn liền một mạch xông thẳng vào nhà tắm, tự nhốt mình hàng giờ liền bên trong đó. Hắn mở nước xối xả, những giọt nước tinh khiết chảy dài trên cơ thể săn chắc của hắn, rủng rỉnh trên từng bắp thịt, tinh nghịch trên những múi cơ cuồn cuộn. Cơ thể hắn tựa như pho tượng điêu khắc, đẹp đến từng chi tiết.
Thả hồn mình dưới dòng nước mát lạnh, hắn ngửa mặt lên, nhắm mắt lại, cố đè nén những suy nghĩ về cô ra khỏi đầu, trừa lại một khoảng trống mênh mông trong lòng.
Có lẽ, chính vì bản tính ngang tàn mạnh mẽ, cộng thêm sự gột rửa thanh lọc của dòng nước mát rượi, mà hắn đã nhanh chóng lấy lại được tinh thần.
Ở một thế giới khác, Lăng Tịnh mua một đống bia và đồ nướng tới nhà An Tự Đan. Cô mệt mỏi ngồi bệt xuống mặt đất trước chân ghế sô pha, ánh mắt bơ phờ lại tràn ngập những mối lo.
Cô cẩn thận mở túi ni lông ra, dọn tất thảy bia và đồ nhắm lên bàn, ngẩng mặt lên nhìn An Tự Đan, cất giọng nói nỉ non:
- Có thể say với mình một đêm không?
An Tự Đan trụt người ngồi xuống dưới sàn phía đối diện Lăng Tịnh, cẩn thận mở nắp lon bia đẩy sang phía cô, sau đó lại mở tiếp một lon nữa cho bản thân.
- Được rồi, uống say rồi ngủ một lát, khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!
Cứ như thế cả hai cô gái thi nhau uống cạn hết lon này sang lon khác, cho tới khi cả hai đã quay cuồng, lý trí mơ mơ màng màng như phiêu diêu trong mộng.
Mi mắt An Tự Đan chớp động, quắt mắt nhìn lên, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Lăng Tịnh, nói:
- Cậu… định cứ thế mà từ bỏ Mặc Vũ thật ư? Tớ nói cho cậu biết… cậu nhất định sẽ phải hối hận.
Lăng Tịnh nhếch khoé môi cười nhạt thành tiếng, uống một ngụm bia, lắc lắc đầu:
- Đương nhiên là tớ sẽ không dễ dàng từ bỏ rồi, chỉ là hiện tại phải tạm thời xa nhau thôi! Tớ không hiểu vì sao đang yên đang lành anh ấy lại rời khỏi bệnh viện, cũng không hề nói trước với tớ một tiếng nào.
Hơi thở nóng như lửa, An Tự Đan chống tay trên bàn, cố gắng để giữ thăng bằng để đứng dậy.
- Chỉ có một lý do duy nhất, đó là vì sợ liên luỵ tới cậu chứ sao?
Loay hoay lục tìm di động, Lăng Tịnh nheo hai mắt lại, cố tìm số điện thoại của Mặc Vũ, thỉnh thoảng lại lắc lư người như muốn ngã.
- Nói có lý đó, tớ phải gọi hỏi cho rõ mới được.
Tiếng chuông đổ nhưng lại chẳng có một lời hồi âm nào, cô cứ chờ, chờ mãi, chờ tới khi cuộc gọi tự dập tắt hắn vẫn chưa trả lời. Cô giận dữ bóp chặt lấy di động trong tay, hai mắt mở to ra, làn môi bặm chặt lại.
- Anh ta dám không bắt máy của tớ.
An Tự Đan ngồi bịch xuống trên ghế sô pha, tay chống cằm, miệng hé lên cười cười, ánh mắt nhìn Lăng Tịnh dần trở nên mơ mơ màng màng.
- Gọi lại… gọi lại đi.
Tay Lăng Tịnh run run nhấn gọi lại thêm lần nữa:
- Phải… gọi lại, gọi lại tiếp, nếu như anh ấy còn không nhấc máy nữa thì tớ nhất định sẽ bơ nhạt anh ấy cả đời này.
An Tự Đan đột ngột rút tay mình ra khỏi gò má khiến cô ngã xổng xoài ra đất, cố trườn mình ngồi dậy, chìa ngón tay cái lên biểu hiện like cho Lăng Tịnh một cái.
- Đúng… hảo hán… cậu thật là hảo hán.
Sau một lúc đợi chờ, Mặc Vũ rốt cuộc cũng nhấc máy. Mặc dù hắn không nói gì nhưng Lăng Tịnh lại vui tới mức cười lớn như một đứa trẻ, cô quay sang thỏ thẻ với An Tự Đan.
- Anh ấy nhấc máy rồi… hi hi…
- Mặc Vũ… Anh nói đi, nói cho em biết vì sao lại rời xa em, có phải vì sợ em bị liên luỵ không? Chẳng phải em đã nói là em không sợ chết rồi còn gì nữa, em cũng đã nói là sẽ cùng anh đối mặt với tất cả mọi thứ cơ mà. Em thực sự không thể nào sống thiếu anh được… thay vì sợ chết, em càng sợ mất anh hơn… em rất sợ mất đi anh… anh biết không?
Chẳng kịp chờ Mặc Vũ đáp lời, Lăng Tịnh dần dần lịm đi, thần trí cô trong phút chốc cũng trở nên mụ mị.
Không gian lặng thing chỉ còn vọng lại thanh âm gấp gáp như kiến bò trên chảo mỡ của Mặc Vũ.
- Tịnh… Tịnh ơi… Tịnh… Em có còn nghe đó không?