•Năm ngày sau…
Suốt mấy ngày tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy xác của Hề Dung Diệp, thế càng làm cho Khưu Đông Bách đau lòng và dằn vặt, cho người tìm kiếm nhiều hơn.
Cô không biết bơi là sự thật, rơi dưới hồ nước cũng chết huống chi dưới biển mênh mông sâu thẩm, dường như không có một chút hy vọng mong manh cho rằng Dung Diệp vẫn còn sống.
Và cũng siêng suốt mấy ngày hôm nay, không là việc của Dung Diệp thì Khưu Đông Bách không ra khỏi căn phòng ấy, chìm trong men rượu và hình bóng cô, khuôn mặt điển trai ngày nào đã tàn tạ thấy rõ, tóc tai rũ xuống và râu ria cũng bắt đầu mọc ra lỏm chỏm.
Quá mức xót bạn thân, nên sau khi Đinh Tẫn Dực và Vu Duẫn tan làm đã hẹn với nhau đến Khưu Gia gặp anh.
Vừa bước vào cửa chính, bà Khưu đã chạy ra, lên tiếng:
“ Hai con khuyên giúp cô, mấy nay Đông Bách nó không ăn gì cả, cứ nhốt mình trong phòng uống rượu, tiếp tục như vậy thế nào cũng sớm nhập viện. ”
“ Dạ, để hai đứa con lên khuyên cậu ấy! ”
Thế nhưng, Đinh Tẫn Dực và Vu Duẫn mỗi người mang theo một chai rượu lên phòng tìm Khưu Đông Bách. Mở cửa ra, thấy anh đang ngồi trên sofa hút thuốc, lưng dựa về sau thành ghế và hướng mắt nhìn lên trần nhà, dĩ nhiên với anh mỗi đêm không thể nào thiếu rượu, chỉ có những lúc say đến bất tỉnh anh mới có thế hết đau và tạm ngưng nhớ về hai mẹ con Dung Diệp.
Căn phòng vốn vô cùng thơm tho và sạch sẽ, nay đã cực kỳ bừa bộn với những chai rượu đã uống sạch, tàn thuốc và hộp thuốc, mùi thuốc lá nồng nặc không thể không có.
Cả hai bất giác nhìn nhau vừa thở dài vừa lắc đầu, sau đó Vu Duẫn nóng tính bước tới đặt chai rượu xuống mặt bàn, cao giọng cất lên:
“ Cậu đừng tiếp tục như thế được không? Đã soi gương nhìn chính mình của hiện tại chưa? Dung Diệp chưa chắc đã mất, có thể được ai đó cứu như cậu, do đau lòng và giận cậu nên tạm thời chưa trở về.
- Và nếu thực sự đã ra đi, thì cũng không muốn nhìn thấy cậu thảm hại thế này đâu. Dung Diệp đã biết rồi, biết cậu yêu em ấy, không hề day dưa với Mộc Đan San và phản bội tình cảm! ”
Có lẽ trong ba người họ, thì Đinh Tẫn Dực là người tỉnh táo nhất và kiềm chế rất giỏi, dù nóng đến đâu cũng sử dụng lý trí chứ không để phần cảm xúc lấn áp.
Lúc này, anh ấy từ tốn tiến lại ngồi bên cạnh của Khưu Đông Bách, vỗ vào vai anh động viên an ủi, điềm đạm cất lời:
“ Vu Duẫn nói đúng, em ấy đã hiểu rồi, biết được tình cảm của cậu dành cho, cậu càng tự hành hạ bản thân thì Dung Diệp càng ray rức và chắc chắn em ấy không muốn như thế, cậu có đành tâm để Dung Diệp đau lòng hay không?
- Nào, tối nay tôi và Vu Duẫn sẽ uống cùng cậu, ngày mai cậu phải tỉnh táo để tiếp tục điều hành tập đoàn, chú Khưu lớn tuổi rồi, đừng thối thác trách nhiệm của mình! ”
Đôi mắt sầu thương đỏ trạch của Khưu Đông Bách nhắm lại, che giấu nổi niềm vào bên trong. Sau đó, Vu Duẫn bước tới ngồi xuống ở cạnh, vỗ vào bên vai còn lại của anh, lên tiếng:
“ Chúng ta mỗi người một chai, đêm nay người nào nằm trước thì sau này mỗi lần đi bar phải chi tiền. ”
Đinh Tẫn Dực nhếch môi khinh bỉ, nhàn nhạt cất lời:
“ Ở đây người có tửu lượng yếu nhất là cậu đấy, Vu Duẫn! ”
Anh ấy cười nhẹ, tiếp tục vỗ vai của Khưu Đông Bách nhưng lại nhìn Đinh Tẫn Dực, nói:
“ Cậu ấy sắp nằm rồi, đẩy thêm nửa chai thì ngủ tới sáng! ”
Quả thật, những lời nói của Đinh Tẫn Dực và Vu Duẫn có lực tác động vào suy nghĩ của Khưu Đông Bách, ngày hôm sau thay đổi là một vị tổng tài tàn khốc uy nghiêm trước đó, quay lại với công việc, nhưng trong lòng thương nhớ về hai mẹ con Hề Dung Diệp vẫn không đổi thay hay thuyên giảm.
Anh sợ Dung Diệp vướng bận nơi đây, muốn cô được nhẹ nhàng, yên lòng và thanh thản cùng với con của cả hai ở thế giới bên kia.
Đứng ở nơi Hề Dung Diệp đã lựa chọn từ bỏ sự sống, Khưu Đông Bách lặng lẽ một mình ngắm hoàng hôn rực rỡ, rồi đến khi bóng dáng cao lớn đó khuất lấp theo màng đêm đen vẫn chưa chịu đi về.
Gió mạnh từng cơn thổi qua, nhưng đó chẳng lạnh lẽo bằng trái tim của anh hiện tại, và mỗi nhịp đập đều cảm thấy đau nhức không yên.
“ Ở nơi đó, lạnh không em? ”
“ Chăm sóc cho con của chúng ta, ở nơi đây, anh vẫn luôn nhớ về hai mẹ con em! ”
“ Dung Diệp, yên lòng nhé em! ”