Mở cửa đi vào phòng ngủ, ánh mắt của Phùng Khiếu Khâm đầu tiên nhìn lên trên giường, xem cô gái đang nằm ở đó đã tỉnh hay chưa.
“ Cậu Khâm! ”
Dì Thu cúi đầu, lùi ra xa chiếc giường, hai vị bác sĩ và y tá cũng thế, sau đó lên tiếng:
“ Chúng tôi xin phép! ”
Căn phòng sau đó chỉ còn Phùng Khiếu Khâm và cô gái ấy, anh ấy bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, khẽ nâng bàn tay của cô gái đó lên ôm ấp, bàn tay còn lại vuốt ve nhè nhè da mặt mịn màng, ánh mắt đắm chìm không dứt.
“ Dung Diệp, sao em lại ngốc như thế, anh ta có xứng đáng hay không? ”
Người yêu cô ở đây, chân tình cũng ở đây, tại sao Hề Dung Diệp cô không một lần nhìn lại mà cảm nhận?
Trưa nay, Phùng Khiếu Khâm đến thăm Dung Diệp, trùng hợp chợt thấy có một chiếc xe vừa lái ra khỏi cổng lớn Khưu Gia, loáng thoáng nhìn thấy Hề Dung Diệp đang ngồi vị trí ghế lái. Thế nên, anh ấy lập tức bảo Ngụy Trí chạy theo, nhiều lần có ý định vượt lên chặn lại nhưng không thể, còn bị kẹt xe suýt mất dấu, làm chậm trễ thời gian.
Cũng may không đến quá muộn, anh ấy vẫn kịp thời cứu được.
Lúc này, Hề Dung Diệp lờ mờ mở mắt, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Phùng Khiếu Khâm, đồng tử đen láy khẽ dao động qua lại, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh nơi đây.
“ Đây là biệt thự riêng của tôi. ”
Cô cụp mắt u sầu, rút lại bàn tay anh ấy đang nắm, đuôi mắt ứa ra dòng lệ.
“ Dung Diệp, mạng sống của mình, em phải trân trọng chứ, tại sao lại muốn từ bỏ? ”
“ Con tôi mất rồi, tôi còn sống làm chi nữa? ”
Lựa chọn ra đi là để giải thoát, giải thoát cả tình yêu cô dành cho Khưu Đông Bách anh, cô hiện tại đã quá mệt rồi!
Phùng Khiếu Khâm chăm chú nhìn Dung Diệp, không gian trở nên ắng lặng khoảng ba phút sau câu nói của cô, đột nhiên anh ấy lên tiếng:
“ Chỉ cần em nói, tôi sẽ cho em một đứa! ”
Mạng sống vì cô, Phùng Khiếu Khâm anh còn chẳng màng, thì có tiếc chi với cô một hay vài đứa trẻ, chỉ cần cô đồng ý.
Hề Dung Diệp lãng tránh quay đi, sau đó gắng gượng ngồi dậy nhưng do yếu ớt nên có phần khó khăn, và đã được anh ấy giúp đỡ, cẩn thân khê gối để tựa lưng về sau thành giường.
Lúc này, cô nhìn lên chai dịch truyền, cuối cùng nhìn xuống kim tiêm, cất tiếng:
“ Tôi muốn về! ”
“ Về đâu? ”
Câu hỏi đó, khiến Hề Dung Diệp nhất thời không thể trả lời.
Phải, chính cô cũng không biết về đâu.
Vốn dĩ từ lâu cô đã xem bà Khưu như người mẹ thứ hai và ông Khưu như ba của mình, ơn nghĩa cô đặc biệt khắc cốt ghi tâm, mãi mãi không quên. Thế nhưng, hiện tại cô không muốn về nơi đó, gặp lại Khưu Đông Bách anh.
Anh ấy lại nói:
“ Ít nhất cũng phải chờ truyền hết chai dịch. ”
Sau đó, Phùng Khiếu Khâm đứng lên khỏi chiếc giường, tiếp tục cất lời:
“ Ăn chút cháo nhé? ”
Thế nhưng, chưa đợi Hề Dung Diệp đồng ý, anh ấy đã xoay người bước ra khỏi căn phòng, nhưng tinh tế bảo y tá nữ vào chăm sóc cho cô nếu cô cần nhờ giúp đỡ.
Khoảng tầm 20 phút sau, Phùng Khiếu Khâm trở lên, mang trên tay một bát cháo dinh dưỡng nóng nổi, nhưng lúc này cô đã vào nhà phòng tắm vệ sinh cá nhân.
“ Cô Hề đã vào phòng tắm. ”
“ Ừ. ”
Lúc này, Hề Dung Diệp từ bên trong mở cửa, sau đó y tá đi vào giúp cô nâng chai dịch lên cao, dìu đỡ đi ra bên ngoài.
“ Cảm ơn chị! ”
Tiếp tục ngồi lên trên giường, đến khi cô ổn định Phùng Khiếu Khâm mới đi tới ngồi xuống như vị trí khi nãy, cầm lấy cây muỗng khuấy đảo thổi nguội, sau đó múc lên nửa muỗng rồi tiếp tục thổi qua, đến khi cảm thấy bớt nóng mới đưa lên trước miệng của Dung Diệp.
“ Ăn chút đi. ”
“ Anh để xuống đi, tôi tự mình ăn được. ”
Thế nhưng, lần này Phùng Khiếu Khâm lắc đầu, kiên quyết muốn đút cho cô. Thấy thế, sau hơn cả phút do dự đắn đo thì cuối cùng cô cũng há miệng ăn lấy.
“ Dung Diệp, em có muốn cùng tôi sang thành phố X sinh sống không? ”
Mọi hành động của Hề Dung Diệp đều khựng lại, ngây người trong chốc lát, sau đó mới dùng sức nuốt xuống ngụm cháo trong miệng, rồi bất giác ngẩng lên nhìn Phùng Khiếu Khâm.
“ Ở nơi đây có quá nhiều chuyện buồn, sang thành phố khác sống một cuộc đời mới có phải sẽ tốt hơn không, thay vì em lựa chọn cách tiêu cực nhất! "
Đôi mắt của Dung Diệp dao động, những gì anh ấy nói đáng để được cô suy nghĩ.
“ Tôi no rồi, không muốn ăn nữa! ”
Sau đó, Hề Dung Diệp nằm xuống, nghiêng người nhìn ra cửa sổ, ngắm những đám mây trôi bồng bềnh cao vút, trời xanh mây trắng nhưng lòng cô nổi loạn như có bão tố.
Phùng Khiếu Khâm cầm bát cháo đứng dậy, nói:
“ Mọi người nghĩ em tự tử và đã chết, Dung Diệp, tôi luôn sẵn sàng giúp em.
- Tương lai em có thể tiếp tục không chọn tôi, nhưng tôi luôn mong em sẽ hạnh phúc. Nên nhớ, đừng hao phí cuộc đời vào một người không biết trân trọng và yêu thương em, nó chẳng đáng đâu! ”