Tình Yêu Không Chậm Trễ

Chương 54




Vào mùa đông, buổi tối thường nhanh tới, lúc này toàn bộ sân trường đã bị bao phủ bởi một tầng bóng đêm mông lung...

Phương Nhật Hạ hà hơi vào tay, đứng ngoan ngoãn ở hành lang lớp đợi người.

Không lâu sau Giang Vĩ trở lại, nhìn cô gái nhỏ lạnh đến mức không có huyết sắc thì trong lòng tràn ngập tư vị đau lòng.

Anh chậm rãi đi đến, cũng không quan tâm địa điểm đang đứng là trường học mà vươn bàn tay to lớn đem cô gái nhỏ ôm vào, bọc cả người cô trong áo khoác của mình.

Trời cũng không còn sớm, hàng lang trống trải, trong sân trường cũng chỉ còn lác đác vài người, vì trời lạnh nên không có ai chú ý tới sự tình ở bên này, nếu ngẫu nhiên nhìn qua cũng sẽ không phát hiện ra điều gì khác thường.

Phương Nhật Hạ dụi dụi vào ngực anh tìm hơi ấm, vô cùng hưởng thụ giây phút này, cả người đều như được tắm trong hũ mật.

"Thầy giáo tìm cậu có việc gì thế?"

"Hỏi tớ có muốn tham gia đội tuyển toán không." Giọng nói anh khàn khàn, có vài phần trầm thấp hơn thường ngày, nhưng lại không hề khó nghe, mà ngược lại đem đến cảm giác gợi cảm không nói nên lời.

"Cậu trả lời thế nào?"

Giang Vĩ không chút nào để ý: "Từ chối rồi, cũng không có nhiều thời gian rảnh."

Phương Nhật Hạ tỏ ý đã hiểu, không tiếp tục chủ đề này nữa: "Tớ ổn rồi, chúng ta về thôi."

Giang Vĩ gật đầu, hai người tách nhau ra, nhưng hai bàn tay vẫn đan chặt lại với nhau không có nửa điểm tách rời.

...



Buổi sáng chủ nhật vốn là thời gian tốt đẹp để tiến vào mộng đẹp, nhưng Phương Nhật Hạ lại bị sự ồn ào của điện thoại quấy rầy, cô lười nhác lờ đi sự tồn tài của nó, nhưng người bên kia dường như không biết mệt là gì, liên tục oanh tạc khiến Phương Nhật Hạ không chịu được phải bò dậy bắt máy.

Cuộc gọi hiển thị là Diệp Tiểu Mạn.

"Alo? Tiểu tổ tông của tôi ơi, có biết bây giờ là mấy giờ không!?" Hai mắt cô mông lung, vẫn chưa kịp thích ứng với ánh sáng.

Diệp Tiểu Mạn cố gắng đè nén tâm tình kích động của mình xuống, miệng liên tục nói xin lỗi, sau đó mới đi vào vấn đề chính: "Chúc mừng cậu, bạn của cậu đã thoát kiếp độc thân rồi!"

Phương Nhật Hạ đang nằm trên giường bị lời nói này của cô ấy doạ đến mức phải bật dậy, đôi mắt trừng to mở lớn hết cỡ: "...Thật?"

Diệp Tiểu Mạn vô cùng vui vẻ: "Tất nhiên là thật rồi."

"Tống Dương Kì?"

Diệp Tiểu Mạn dường như hơi thẹn thùng, cô ấy gật đầu một cái, nhưng lại quên mất đang nói chuyện điện thoại, cô sẽ không nhìn thấy nên lập tức mở miệng đáp lại: "Đúng vậy đó!"

Phương Nhật Hạ mất nửa ngày mới lên tiếng: "...Cậu...cậu...cậu dám cưỡng ép Tống Dương Kì quen cậu!?"

Diệp Tiểu Mạn đen mặt, vô cùng tức giận mà hét vào điện thoại: "Là cậu ấy tỏ tình với tớ trước!"

Cô đành phải để điện thoại cách xa màng nhĩ: "Chuyện là thế nào vậy?"

"Lát nữa chúng ta ra ngoài quán trà sữa nói chuyện đi, tớ mới vừa hẹn Nhu Nhu."

"Được rồi."

Dứt lời cô không chút lưu luyến tắt ngay điện thoại, hai tay đưa lên xoa xoa mắt vài cái, bất đắc dĩ xuống giường vệ sinh cá nhân.

Lúc xuống nhà lại nhìn thấy mẹ Phương đang được cha Phương đút trái cây, tư thế vô cùng thân mật.

Phương Nhật Hạ như đã quá quen với điều này, nhưng vẫn không nhịn được mà trêu chọc: "Mới sáng sớm, bố và mẹ đã bày ra tư thế trẻ con chớ nhìn rồi???"

Mẹ Phương khinh thường liếc nhìn qua cô: "Nói đến chuyện này, phải kể đến hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? Sao con lại dậy sớm thế? Gà còn chưa kịp gáy đâu đấy."

Cả tinh thần Phương Nhật Hạ đều bị đả kích, cô vô cùng ai oán mà nhìn mẹ Phương: "Còn không phải do tiếng ăn hoa quả của hai người to quá hay sao! Hại con không chịu được phải thức giấc."

"..."



Phương Nhật Hạ hiếm khi có dịp nói lại được vị mẫu thân đại nhân, tâm tình vô cùng vui vẻ mà rời khỏi nhà.

"Con không ăn sáng à?"

"Không ăn ạ, con bây giờ chỉ muốn ăn hoa quả thôi!!!"

"..."

...

Địa điểm ba người tụ tập là quán trà sữa nơi Giang Vĩ làm việc.

Lúc cô bước vào quán, đã nhìn thấy vẻ mặt nhộn nhào ý xuân của Diệp Tiểu Mạn.

Ngay cả xung quanh còn có thêm bong bóng hồng toả ra.

Phương Nhật Hạ cong khoé môi đi tới: "Hiếm khi có dịp Diệp đại nhân giá đáo thế này."

Diệp Tiểu Mạn buồn cười nhìn cô: "Ái khanh chớ đùa rồi, ta nào có thể sánh bằng ái khanh sớm chiều có ý trung nhân bên cạnh!"

Phương Nhật Hạ lườm cô ấy, ngồi xuống bên cạnh.

Cô không hề xa lạ với nơi này, lúc này vẫn còn chưa có nhân viên tới, ông chủ như cũ pha một ly trà sữa nóng đem tới cho cô.

Ôn Nhu lúc này mới chậm chạp đi tới, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, hiển nhiên cũng là nạn nhân bị Diệp Tiểu Mạn cường thế bắt thức dậy.

Đuôi mắt Diệp Tiểu Mạn cong lên, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, ngay cả Ôn Nhu đang mông lung cũng bị vẻ mặt cô ấy chiếu cho sáng cả lên, không nhịn được tỉnh táo hẳn.

"Nói đi! Cậu như thế nào lừa được nam thần Tống Dương Kì hả!?"

"Chuyện cũng không có gì. Hôm qua bọn tớ có ở lại giúp thầy nhập điểm bài thi, làm xong thì chuẩn bị ra về. Lúc đó có một nữ sinh tới trực tiếp tỏ tình với Dương Kì, tớ cũng hoảng luôn! Các cậu có biết cậu ấy trả lời như thế nào không?"

Ôn Nhu: "Tôi không thích cậu?"

Phương Nhật Hạ lại có suy nghĩ bá đạo hơn, dựa vào tính cách của Tống Dương Kì, cô đưa ra một ý nghĩ: "Tôi không có hứng thú với dáng người của cô?"

Diệp Tiểu Mạn liếc nhìn cô: "Cậu nói bậy bạ cái gì đấy! Cả hai cậu đều sai rồi."



Phương Nhật Hạ và Ôn Nhu mang theo tâm lí tò mò nghe tiếp.

"Cậu ấy kéo tay của tớ qua, nói là--Thật ngại quá, bạn gái của tôi sẽ không cho phép đâu."

"Thật đó hả?"

Diệp Tiểu Mạn gật đầu, hơi đỏ mặt nói: "Sau đó nữ sinh kia xấu hổ rời đi. Tớ vẫn chưa kịp tiêu hoá hết thảy thì cậu ấy lại nói--Đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi nào bạn gái."

Ôn Nhu không nhịn được nói: "Thoạt nhìn cậu ấy ít nói, biểu tình lại lạnh nhạt. Vậy mà còn có thể nói ra mấy câu ngôn tình như thế á?"

Ôn Nhu lại tiếp tục thở dài: "Nam thần trường mình đều lần lượt bị các cậu lừa đi mất rồi!"

Phương Nhật Hạ cười hì hì, ý vị thâm trường nhìn cô ấy: "Không phải còn một người đấy sao?"

Diệp Tiểu Mạn lập tức tiếp lời: "Đúng đấy, lại còn siêu hợp đôi!"

Ôn Nhu vô cùng phối hợp mà hớn hở hỏi một câu: "Ai thế?"

Hai người đều không hẹn mà cùng đồng thanh nói ra một cái tên: "Lâm Hạc Hiên!"

Ôn Nhu lập tức như bị dội một gáo nước lạnh, ê ẩm không chịu được!

Cô ấy vô cùng kiên định trả lời: "Tớ thà ế còn hơn quen cái tên đầu đất đó!"

...