Nửa tháng này, Phương Nhật Hạ bị tin đồn cùng kì thi thay nhau giày vò, xém chút nữa đã mệt đến chết, cuối cùng buổi chiều hôm nay cũng có kết quả.
Phương Nhật Hạ vừa đem bữa trưa xử lí xong, cảm thấy hơi đau bụng, liền đi vào nhà vệ sinh.
Cô mới vừa đi vào còn chưa kịp làm gì đã nghe thấy có tiếng nói chuyện bên ngoài.
Có liên quan tới cô?
“Này ngày hôm trước tớ nhìn thấy Phương Nhật Hạ đi cùng nam thần, cử chỉ vô cùng thân thiết.”
“Cô ta đúng là không biết xấu hổ, không phải cứ xinh đẹp là được, cũng phải có đầu óc chứ! Chỉ có Phương Thư nhà chúng ta mới có đủ tư cách để đi bên cạnh nam thần!”
Phương Thư mà bọn họ nhắc tới giọng điệu hơi hờn dỗi nhưng trong đó vẫn xen lẫn tia vui mừng: “Đừng nói bậy mà.”
Có một số người thật sự khó hiểu, bọn họ chỉ tin những gì mà bọn họ muốn tin, chứ không bao giờ tin vào sự thật trước mắt. Dù cho Phương Nhật Hạ đã vô số lần chứng minh bản thân, nhưng con người luôn là vậy, không muốn tin tưởng vào điều đó.
Phương Nhật Hạ cũng lười quan tâm đến mấy loại người này.
Đám người bên ngoài vẫn chưa chịu dừng câu chuyện.
“Làm con gái thì ít ra phải giữ lại chút liêm sỉ chứ, cô ta đúng là không cần mặt mũi, đã vậy còn cứ luôn dây dưa với hai nhân vật phong vân của trường chúng ta nữa!”
“Đúng vậy, mặt dày không biết xấu hổ.”
Trong lòng Phương Nhật Hạ ít nhiều vẫn cảm thấy khó chịu.
Người bên ngoài dường như không thấy đủ, ỷ vào việc không có người thứ tư ở đây mà tiếp tục phỉ nhổ, nhạo báng.
Tính tình Phương Nhật Hạ có tốt đến đâu cũng không thể nhịn được nữa.
Cô đang định xông ra ngoài thì có người nhanh hơn một bước, mở cửa nhà vệ sinh vô cùng thô bạo.
“Không biết ai mới là người không biết xấu hổ đây? Muốn nói gì thì ở trước mặt người ta mà nói. Làm con rùa rụt cổ ở sau lưng mà không thấy ngại à?”
Phương Thư nghe thấy, mặt lặng lẽ đỏ lên vì xấu hổ: “Tôi…”
Phó Nghê lập tức ngắt lời: “Tôi cái gì mà tôi, cái trò nói xấu sau lưng này đúng là hèn nhát!”
Cánh tay cầm lấy tay nắm cửa hơi khựng lại, Phương Nhật Hạ không thể tin được mà trợn tròn mắt lên.
Cả đám người chỉ dám hùng hùng hổ hổ ở sau lưng nói xấu, gặp phải người khác thì im thin thít như con chim cút…
Phương Nhật Hạ lấy lại tinh thần, mở cửa bước ra ngoài, khoanh tay lại nhìn Phương Thư và hai người còn lại như vị công chúa cao cao thượng thượng đang nhìn một đống rác rưởi.
Bọn họ dường như cũng không biết rằng đoạn đối thoại từ nãy giờ đều bị chính chủ nghe thấy!!!
Vốn dĩ còn định chuồn đi…
“Chúng ta tâm sự một chút với nhau đi!”
Phương Thư:…
Tâm sự cái quỷ gì? Ai cần tâm sự với cậu.
Phó Nghê lặng lẽ cầu trời cầu phật cho ba người, đã từng thử nghiệm qua miệng lưỡi sắc bén của Phương Nhật Hạ, đừng nghĩ thoạt nhìn cô giống như tiểu tiên nữ đáng yêu, dịu dàng mà coi thường! Một khi đã đụng đến giới hạn cuối cùng của cô, thì ai cũng đừng hòng thoát.
Đây rõ ràng là tiểu ác ma dưới địa ngục!
Không biết có bị doạ cho khóc không.
“Tôi chỉ muốn làm rõ một vài vấn đề mà mình thắc mắc thôi.”
Hai nữ sinh vừa rồi kẻ xướng người hoạ lần lượt là: Cẩm Tú và Tú Khê.
Tú Khê chột dạ đáp lại: “Chuyện gì…”
“Đừng căng thẳng, tôi cũng không làm được gì các cậu. Trước hết, cho tôi hỏi người như thế nào mới xứng với nam thần?”
Cẩm Tú như không hiểu tại sao đột nhiên cô lại hỏi cái này, lặng lẽ nhìn sang Phương Thư, thật ra cô ta muốn nói là không ai xứng, nhưng bọn họ cần nịnh nọt Phương Thư, bố cô ta là chủ công ty mà bố bọn họ đang theo làm.
Phương Nhật Hạ nhìn qua, hất cằm về phía Phương Thư: “Cô ta?”
Mặt Phương Thư không được dày như bạn cô ta, cảm nhận được ánh mắt khinh thường của cô thì lặng lẽ đỏ mặt lên như trái cà chua chín.
“Là khuôn mặt xứng hay học vấn xứng?”
Cẩm Tú chột dạ, không biết trả lời ra sao, đã phóng lao rồi đành phải theo thôi: “Tất cả, cậu ấy có khí chất của tiêu thư khuê các, lại là người đứng nhất lớp 12B2, không cậu ấy thì là ai!”
“Ồ!”
Cẩm Tú: “…” ồ cái gì mà ồ!
“Xin lỗi nha, tôi cứ tưởng cô ta chỉ là con công thích được xu nịnh thôi chứ? Không biết lại là người có khí chất như vậy đâu.”
Phương Nhật Hạ dừng một lát nói tiếp:
“Còn học vấn, một người chỉ xém được vào lớp chọn và một người chắc chắn sẽ được vào. Không biết ai hơn ai?”
Nháy mắt Phương Thư cảm thấy vô cùng nhục nhã, thầm mắng chửi hai tên đồng đội ngu.
“Còn nữa, tôi không quan tâm chuyện có xứng hay không xứng, bởi vì cậu ấy cũng là con người, có quyền được lựa chọn sẽ yêu ai, dù đó chỉ là một người xấu xí hay thậm chí là học hành dở tệ. Các người cũng không có cái quyền đứng ra bàn tán, chọn người yêu thay cậu ấy. Chỉ dựa vào cái tính ghen ghét, ích kỉ cũng để tôi thắng các cậu rồi!”
Cả ba người bị cô nói đến mức chỉ còn biết đứng đực ra đó mà nghe, một lời phản bác biện minh cũng không dám hé ra nửa lời.
Phương Nhật Hạ lại bồi thêm một lời: “Còn nữa, cái tên giáo thảo Phó Từ mà các người nhắc đến. Hắn ta không xứng để tôi thích, chỉ là cả đám các người không chịu tin thôi. Tôi vốn dĩ đã hết thích hắn rất lâu rồi!”
Cô nói xong, cũng không buồn ở lại hít chung bầu khí quyển với đám ruồi nhặng này, nhưng bước chân tới cửa mới nhớ ra một chuyện, giả vờ không kiên nhẫn hối Phó Nghê: “Còn đứng đó làm gì, không đi à?”
Phó Nghê phải mất một lúc mới biết Phương Nhật Hạ đang nói với mình, vô cùng vui vẻ chạy tới, trước khi đi vẫn không quên mắng: “Cái đồ rụt cổ!”
Phương Nhật Hạ cười thầm, hoá ra Phó Nghê cũng không đáng ghét như vậy.
Trước kia đúng là bị sự ghen ghét và đố kị làm cho mờ mắt, cũng may đã giác ngộ ra.
Phương Nhật Hạ về lớp, vừa ngồi xuống đã bị người nào đó nhân cơ hội lén lút nắm tay, dường như anh vẫn chưa thoả mãn mà xoa nắn bàn tay mềm mại không xương của cô.
Những chuyện không vui đều bị hành động này làm cho tan biến, nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra điều gì đó…
Hình như cô chưa rửa tay???