Tình Yêu Hai Lần Kết

Chương 6: Trở về




p class="watch-page-fiction-content">Xuân qua, hạ tới, thu về, thời gian trôi nhanh như nước chảy, thoáng chốc Thẩm An đã có thể tự mình đi lại, bước chân của hắn vẫn vững vàng, vẫn nhanh nhẹn như xưa. Mỗi ngày hắn không chỉ tập đi mà còn tập võ, thân thủ của hắn cũng nhanh chóng trở lại như ban đầu. Nhìn hắn hoàn toàn không có dáng vẻ của người đã từng ngồi trên xe lăn.

Cuối cùng Minh Châu cũng vứt bỏ được tảng đá lớn đè nặng trong lòng bấy lâu. Kiếp trước là biểu muội Tống Vân Thư của nàng không quản nhọc nhằn đưa hắn gõ cửa từng nhà đại phu trong kinh thành để chữa trị vết thương ở chân. Kiếp này nàng đi trước một bước, tận tâm tận lực chữa trị vết thương trả lại cho hắn một đôi chân lành lặn. Chỉ hi vọng kết cục của nàng ở kiếp này sẽ không bi thảm như kiếp trước. Chỉ hi vọng rằng cả phủ thái phó bình an không bị nàng liên lụy.



Ngày họ hồi kinh, nàng vui mừng ra mặt. Nghĩ tới có thể về nhà, nghĩ tới được nhào vào lòng mẫu thân làm nũng khóe môi nàng không tự chủ mà cong lên một đường cong hoàn mĩ.



Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của nàng hắn khẽ mím môi, lặng lẽ chôn chặt những ngổn ngang trong lòng.



Từ khi có trí nhớ hắn đã không biết phụ mẫu mình là ai, sống lay lắt dựa vào tình thương của người qua đường. Mười tuổi, hắn được người ta đưa về trại huấn luyện ám vệ. Có ăn có mặc, được học chữ, được luyện võ nhưng lúc nào cũng phải thận trọng toan tính, sơ sẩy bất cản một chút đều có thể bị chính người ở chung một mái nhà giết chết.



Mười tám tuổi, hắn trở thành ám vệ trong phủ thái phó, trở thành ám vệ riêng cho nhi nữ mà thái phó thương yêu nhất. Nàng ta ngang ngược biến hắn trở thành phế nhân, thân tàn ma dại trên chiếc xe lăn, sống không được, chết cũng không xong.



Dường như những ngày ở làng quê nhỏ này chính là những ngày bình yên nhất trong cuộc đời hắn. Khi rời đi hắn có chút không nỡ nhưng có không nỡ đến thế nào thì hắn cũng chỉ là một hạ nhân không có quyền lên tiếng.



Đi đường hơn ba ngày, khi họ về tới phủ thái phó trời cũng đã nhá nhem tối. Trưởng công chúa làm một bữa tiệc nhỏ đón nữ nhi trở về.



Xa cách lâu ngày, nàng muốn ở lại ngủ cùng mẫu thân một đêm nên phân phó cho Thẩm An cùng Xuân Đào và Tiểu Chiêu trở về phủ Quận chúa trước. Dẫu sao họ cũng đã đi đường mấy ngày, hẳn là cũng rất mệt.



Cả đêm nàng nằm bênh cạnh mẫu thân như lúc còn nhỏ, kể cho bà nghe đủ thứ chuyện ở Châu Sơn rồi mới chìm vào giấc ngủ. Kết quả là ngủ một giấc tới tận nửa ngày hôm sau.



Nàng sửa soạn xong, dặn dò hạ nhân một tiếng rồi trở về phủ Quận chúa của mình nhưng khi đi ngang qua vườn hoa nàng lại bắt gặp một bóng hình quen thuộc đang ngồi thưởng trà cùng mẫu thân nàng.





" Minh Châu, mau qua đây."



Nàng chậm chạp bước từng bước về phía trước, lại cẩn thận đánh giá nữ nhân trước mặt.



Đây chẳng phải là Tống Vân Thư hay sao, thiếu nữ khoảng chừng mười lăm tuổi. Dung mạo quốc sắc thiên hương, thướt tha như nét vẽ thủy mặc. Một thân bạch y thêu hoa bách hợp, làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi đỏ mọng như hoa anh đào. Trên người không có đồ trang sức gì, chỉ có cây trâm hoa mai cài trên tóc, nhìn vào cho người ta một cảm giác thanh thoát, dịu dàng tựa như tiên nữ trên trời, không màng thế sự, không buồn không lo.



Thấy nàng đã tới trước mặt, trưởng công chúa hiền hòa lên tiếng.



" Minh Châu, đây là biểu muội của con Tống Vân Thư, là nhi nữ của Hoài vương. Từ nhỏ cơ thể của Vân Thư đã yếu ớt, quốc sư xem mệnh cho nàng nói nên để nàng nương tựa cửa phật mới có thể mạnh khỏe, bình an. Vì vậy mà từ khi sáu tuổi nàng đã tới ở chùa Quang Minh. Giờ qua lễ cập kê mới trở về Hoài vương phủ."



Sau lời của trưởng công chúa, Tống Vân Thư cũng nói: "Biểu tỉ, muổi mới trở về Hoài phủ, hôm nay tới thăm hỏi cô mẫu. Sau này nhờ biểu tỉ chiếu cố nhiều."



Giọng nói của nàng ta trong trẻo lại mềm mại như hoa liễu ngày xuân nhẹ lướt qua lòng người, vô tình khiến người ta cảm thấy rung động.



" Người một nhà, đừng câu nệ." Nàng vừa nói vừa mỉm cười nhìn Tống Vân Thư nhưng trong đầu lại không ngừng nhớ về kiếp trước.



Kiếp trước lần đầu gặp lại Tống Vân Thư cũng là nàng ta tới thăm hỏi trưởng công chúa nhưng khi đó nàng đang dùng roi da quật thật mạnh lên người Thẩm An. Vẻ mặt nàng không có nửa phần thương xót. Thẩm An bị người khống chế không thể phản kháng nhưng trên mặt vẫn là vẻ ngoang cường mặc cho thẩn thể đã chằng chịt vết roi, có chỗ còn rỉ máu. Có lẽ xuất phát từ thiện tâm nên Tống Vân Thư đã không nhìn nổi cảnh này mà đứng ra che chở cho Thẩm An.



Khi đó nàng không thể khiến Thẩm An khuất phục, cũng đã chán ghét một tên tàn phế vì vậy mà thẳng tay giao lại hắn cho Tống Vân Thư, biến hắn trở thành người của Tống Vân Thư.