p class="watch-page-fiction-content">Nói rồi lại nói, uống rồi lại uống chẳng mấy chốc Tiểu Chiêu cùng Xuân Đào đã say tới mơ mơ màng màng.
Sau khi Xuân Đào và Tiểu Chiêu về phòng, trước mặt lại là một khoảng im lặng, trên bầu trời cũng không còn những chùm pháo hoa sáng lấp lánh, lúc này Minh Châu mới phát hiện ra từ đầu tới giờ Thẩm An vẫn chưa mở miệng nói một lời nào.
Cũng đúng, hắn là một ám vệ lạnh lùng, hơn nữa lại còn căm ghét nàng như vậy sao có thể nguyện ý cùng nhau trò chuyện cho được. Có thể ngồi đây cùng ngắm pháo hoa cũng đã là miễn cưỡng cho hắn lắm rồi.
“ Muộn rồi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi, ta đưa ngươi về phòng.”
Nàng vừa nói vừa đứng lên giúp hắn đẩy chiếc xe lăn về phòng. Trước khi rời đi còn nhìn hắn mỉm cười nói: “ Thẩm An, chúc mừng năm mới.”
Hắn là một cô nhi, trước giờ chưa từng có ai nói chúc mừng năm mới với hắn, hơn nữa dưới ánh nến vàng rực, nụ cười của nàng còn ngọt ngào hơn cả mật đường. Đôi mắt đen láy phủ hơi men long lanh như những viên minh châu lấp lánh. Gò má ửng hồng, mềm mại như nhung lụa thật khiến người ta không thể kìm lòng mà muốn nâng niu nàng trong tay.
Thẩm An sau khi nhận ra suy nghĩ kỳ quái trong lòng vội vàng lạnh giọng: “ Muộn rồi, chủ nhân nên về nghỉ đi thôi.”
Cánh cửa phòng khép lại, trái tim trong lồng ngực hắn vẫn chưa hết nháo loạn nhưng lý trí của hắn lại vô cùng kiên định:
“ Đừng để nàng ta lừa gạt, tất cả chỉ là cái bẫy ngọt ngào nàng ta giăng ra để lấy mạng ngươi mà thôi. Nữ nhân đó và những điều tốt đẹp vốn không hề có liên hệ gì với nhau.”
Thời gian từng chút, từng chút một qua đi, chân của Thẩm An cuối cùng cũng có tiến triển tốt.
Ngày hắn có thể đứng lên khỏi xe lăn nàng mừng tới rơi nước mắt, không kìm được kích động mà nhào lên ôm lấy hắn:
" Thật tốt, thật tốt quá đi. Ta còn tưởng rằng y thuật của ta có vấn đề, định rằng thời tiết ở kinh thành ấm áp hơn sẽ đưa ngươi về đó cho lão thái y thăm khám lại. Bây giờ thì tốt rồi."
Đúng là thật tốt, hắn đã cho rằng cả đời này của hắn sẽ gắn liền với chiếc xe lăn nhưng giờ đây hắn đã có thể đứng lên cũng có nghĩa là sau này sẽ có cơ hội rời bỏ chiếc xe lăn, hốc mắt hắn đỏ hoe vì vui mừng nhưng rất nhanh cả cơ thể lại như đông cứng. Hắn sững sờ nhìn xuống người trong lồng ngực, hít một hơi dài mới có thể khóc nhọc nặn ra hai chữ: "Chủ nhân"
Lúc này Minh Châu cũng ý thức được sự thất thố của mình, có phải nàng lại làm cho hắn thêm phần chán ghét nữa rồi không. Nàng bối rối buông tay, lời nói ấp úng: "Xin lỗi.... xin lỗi...là ta nhất thời kích động..."
Một khoảng im lặng, cuối cùng nàng không chịu được bầu không khí quỷ dị này vội đổi chủ đề: "Nào, ta đỡ ngươi ngồi xuống. Đừng đứng quá lâu, sẽ ảnh hưởng tới tiến độ hồi phục."
Khoảng thời gian này công việc của Minh Châu lại bận rộn hơn một chút. Ngoài việc tự tay châm cứu, tự tay sắc thuốc nàng còn tự mình đỡ hắn tập đi những bước đi đầu tiên sau một thời gian dài ngồi trên xe lăn. Một bước...hai bước...ba bước...năm bước...bảy bước... Cả ngày, từ lúc bình minh tới khi chiều tà đều là nàng ở bên cạnh hắn. Nàng lảm nhảm bên tai hắn về những điều mới mẻ nàng thấy được ở ngôi làng nhỏ này, nàng cũng lảm nhảm những điều nàng thích, những điều nàng ghét mà hắn từ đầu tới cuối vẫn là vẻ lãnh đạm, xa cách, lạnh lùng.
Buổi sáng hôm ấy, hoa lê nở trắng muốt một góc vườn. Dưới gốc cây, bóng hai người trải dài trên mặt đất. Nàng vừa dùng tay áo thấm đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán hắn vừa tươi cười nói.
“ Ngươi xem, hôm nay ngươi đã đi được hơn mười bước, thật sự rất tiến bộ, buổi trưa ta sẽ nói Xuân Đào nấu những món ngươi thích, xem như là phần thưởng cho ngươi được không?”
Lúc này gương mặt nàng còn trong sáng hơn cả hoa lê trên cành, khóe miệng cong lên nụ cười lấp lánh chẳng kém gì những tia nắng trên cao kia. Mỗi câu mỗi từ nàng nói đều giống một dòng suối mát lạnh, dịu dàng chảy vào lòng người.
Thẩm An ngây ngẩn nhìn nàng, nửa ngày sau mới lạnh giọng buông ra một câu: “Tạ ơn chủ nhân.”
Trước giờ hắn đối với nàng đều là sự chán ghét và xa cách, dường như nàng cũng đã quen vì vậy cũng chẳng để ý nhiều mà đỡ hắn ngồi xuống chiếc xe lăn bên cạnh.
Nắng dịu dàng, gió nô đùa từng cơn, nàng vừa đẩy xe đưa hắn về phòng vừa tiếp tục lảm nhảm.
“ Chân ngươi đang tiến triển tốt, cố gắng tập luyện phục hồi, không bao lâu nữa có thể trở lại như trước kia.”
“ Khi nào chân ngươi khỏi hẳn, ngươi có thể rời khỏi phủ quận chúa, đi làm những việc ngươi muốn làm.”
Nàng biết hắn muốn tự do mới mức nào, mỗi lời nàng nói đều mang ý nghĩa muốn động viên hắn cố gắng, nàng vui vẻ nói mà không nhận ra sắc mặt của người phía trước mỗi lúc một thâm trầm.