Sau kì thi học sinh giỏi cũng chẳng có sự kiện gì đáng nhớ cả, chờ điểm thôi cũng đủ khiến cho người ta hồi hộp.
Các bạn học sinh lớp 12 quay trở lại với công việc ôn thi cày đề như mọi ngày.
Một tuần khi kì thi đã kết thúc…
Trong tiết thứ ba của thứ sáu, lớp 12C1 đang học tiết Văn của Cô Dương.
Khi cô Dương cho học sinh mình làm bài tập, cô xem điện thoại. Đột nhiên cô Dương reo lên vui vẻ
“Diệu ơi, giải ba rồi”
Cả lớp giật mình ngước lên nhìn cô rồi lại nhìn Diệu, cả đám đều đồng loạt chúc mừng Diệu làm tốt lắm.
Nhưng mà mấy đứa đi thi nghe vậy rất hồi hộp, tay đang viết bài cũng khựng lại ngước lên nhìn cô Dương. Nguyễn Hải Đăng hỏi:
“Cô ơi, còn giải nào khác không cô?”
Dường như cô Dương rất vui vẻ mà cô không nói rõ ra, cô chỉ cười hớn hở nói:
“Năm nay trường mình có khá nhiều giải, đặc biệt là năm nay có hai giải nhất”
Cả đám ồ lên một tiếng, không biết ai được nhỉ?
Hoàng Tuấn Anh cũng đang nghĩ xem ai giỏi như vậy, mặc dù cậu rất tự tin nhưng trong lòng cậu vẫn không khỏi hồi hộp, lo lắng.
“Cậu sao thế?” Hà Anh thấy cậu thở dài như vậy nên quay sang hỏi.
Tuấn Anh đáp:
“Mặc dù tớ tự tin nhưng tớ vẫn hơi lo mình mắc sai lầm”
Hà Anh vỗ vai khích lệ cậu:
“Không sao, tớ đoán người được giải nhất là cậu, vì cậu rất giỏi”
Nghe cô nói vậy Hoàng Tuấn Anh buồn cười cậu lấy ngón tay chọc nhẹ vào má của cô hỏi:
“Thế cậu nghĩ mình được giải gì?”
“Tớ á?” Hà Anh giật mình, cô suy nghĩ một hồi rồi mới đáp:
“Giải ba”
“Mười hai tờ mà đòi giải ba?”
“Cao lắm là nhì, chứ tớ chưa dám nghĩ đến nhất”
Được giải nhất là chuyện nằm ngoài dự tính của cô. Hà Anh chắc chắn rằng cho dù bài của cô có làm được mười hai tờ nhưng các cô chấm thi dưới đó sẽ bắt từng lỗi một để hạ điểm xuống và chấm thoáng với các bạn trường chuyên.
Để trường cô giật mất hai giải nhất chắc chắn là bài làm của hai bạn đó làm tốt đến mức không bắt được một lỗi sai nào quá nghiêm trọng.
Theo lời của cô Dương thì giải văn của trường mình chỉ có đúng của Diệu giải ba với Phương Anh C4 là giải khuyến khích. Còn những môn khác nghe loáng thoáng qua cũng có tầm một hai giải, riêng môn Sử có tận bốn giải. Nghe đến đây Quỳnh quay xuống nhìn Hà Anh mặt cô nàng biểu hiện ra là sốc lắm, chỉ thiếu cái là hét lên vì vui sướng.
Bốn đứa trong đội sử đều có giải sao có thể không vui được.
Trống hết tiết vang lên vừa vặn là cô Nhung đi vào luôn, mặt cô vui vẻ lắm cô cứ cười toe toét mãi làm cho cả đám trong lớp gặng hỏi mãi cô mới nói:
“Cô xin chúc mừng mười hai bạn đi thi của lớp mình các em đã làm rất tốt, tất cả các em đều mang thành tích cao cho lớp mình. Đặc biệt là hai bạn Hoàng Tuấn Anh với Dương Hà Anh, hai em đã mang lại vẻ vang cho cả trường là giành được hai giải nhất với số điểm rất cao. Chúc mừng các em”
Cả lớp ồ lên một tiếng rồi đồng loạt vỗ tay mặc cho hai nhân vật chính đang ngơ ngác không tiêu hoá được hết lời cô giáo nói.
Giải Nhất? Là Giải Nhất!
Không ai nghe nhầm.
Nguyễn Hải Đăng vui đến mức nhảy cẫng lên nói to:
“Lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm trường mình lấy được giải nhất từ tay của trường Chuyên, đã vậy lại còn có môn Toán nữa. Đỉnh vãi!”
“Đỉnh quá hai bé yêu của tôi”
Mọi người đều túm tụm vào nhau xem điểm các cô mình vừa gửi đến, Hà Anh soi một hồi thì mới thấy tên mình, cô lẩm bẩm nói:
“Mình hơn giải nhì 0,5 điểm luôn à?” nói đến đây cô không thể giấu được nụ cười vui sướng, không ngờ là nó vượt ngoài mong đợi của cô.
Nhưng sao cứ thấy nó ảo ảo thế nào ý nhỉ? Hà Anh phải dụi mắt mấy lần để chắc chắn mình không bị loá mắt, cô sợ rằng mình nhìn nhầm từ tên của mình sang tên người khác.
“Hoàng Tuấn lần này mày hơn thằng giải nhì 1 điểm, Mày đỉnh vãi chưởng luôn”
Mặt Tuấn Anh lúc này rất tự đắc có lẽ đã vẽ được ra chữ: “Chuyện hiển nhiên chớ nhắc lại nhiều lần, anh biết anh đỉnh rồi”
Cậu quay sang nhìn Hà Anh ngó vào điện thoại của cô rồi nói:
“Cậu hơn điểm của tớ năm ngoái 0,1 điểm, làm tốt lắm bạn yêu”
Hà Anh đang tập trung vào nhìn điện thoại nên không để ý lắm, nghe được giọng cậu ngay đằng sau cô có chút giật mình, cô quay đầu lại nhìn cậu vẫn không dám tin nói:
“Tớ thấy chuyện này chắc chắn là tớ đang nằm mơ rồi, cậu đánh tớ một cái để tớ tỉnh lại đi”
Tuấn Anh vươn tay ra búng lấy trán cô rồi mắng yêu:
“Đây, xem có phải là mơ không?”
Cảm nhận được đau đớn ở trên trán mình Hà Anh nhăn mặt lại ôm lấy chỗ vừa bị Tuấn Anh búng, có thấy đau thì chuyện này hoàn toàn là thật.
Tuấn Anh đưa tay lên tóc cô lén lút gỡ cái kẹp tóc hình hoa tulip kia xuống, tay cậu vừa mân mê nó vừa nói:
“Cậu đã cố hết sức mình để chuẩn bị cho kì thi này, việc cậu có được kết quả này hoàn toàn xứng đáng với những công sức cậu đã bỏ ra”
____
Vào một buổi sáng cuối tháng hai.
Trong một lần lớp có tiết học thể dục, Hoàng Tuấn Anh sau khi luyện đá bóng xong liền đi vào gốc cây ngồi nghỉ mệt. Ở đó không chỉ có mình cậu còn có thêm nhóm của thằng Hoàng Minh Hiển và một nhóm con gái tổ 3 đang túm năm tụm ba nói chuyện.
Cậu không tham gia vào chỉ im lặng nhìn về sân thể dục phía chỗ đánh bóng chuyền, đám thằng Đăng cùng với mấy đứa con gái (có cả Hà Anh) đang lập đội chơi với nhau.
Hà Anh đánh bóng tuy không thể gọi là giỏi nhưng cô đập rất mạnh, cô còn có mắt quan sát tốt nên đã cứu được khá nhiều pha nguy hiểm mà đội bên tạo ra.
Có vẻ chúng nó lập tổ một ba đấu với tổ hai bốn vì Tuấn Anh để ý thấy phía đội kia chỉ toàn mấy đứa tổ lẻ còn đối thủ thì toàn tổ chẵn.
“Chúng mày chống đẩy đê, lại thua nữa rồi kìa” Phạm Gia Khánh sau khi reo hò vui sướng xong liền chế giễu đội bên.
“Đéo công bằng, đội mày có Dương Anh đánh rõ giỏi ra đập quả nào là bọn tao thua quả đấy. Thật không công bằng tí nào cả” Đăng tức tối hét. Từ nãy đến giờ đã chơi hai hiệp và cả hai hiệp đội của Nguyễn Hải Đăng đều thua đau đớn, nếu không phải phát ra ngoài sân thì cũng là không đỡ được bóng của đội bên.
Và nguyên nhân của việc đó là họ không đỡ nổi bóng do Hà Anh đánh.
“Đúng đó Dương Anh, bà không cho bọn tôi cơ hội lấy điểm luôn á, chơi vậy là hổng có hay đâu à nha Dương Anh” Thanh Huyền bất mãn.
Hà Anh hiện giờ không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Đừng có trách bạn yêu của tao giỏi, trách chúng mày đánh ngu” Khánh một tay cầm quả bóng xoay tay còn lại chống hông, cậu ta cười khiêu khích đội bên.
Đứa nào đứa nấy ở đội bên đều đồng loạt lườm Phạm Gia Khánh nói:
“Mày cũng có vừa đâu cái thằng kia, im mồm vào”
“Dương Anh, hay bạn đi nghỉ luôn đi. Bạn hãy rủ lòng từ bi cho bọn mình thắng một lần đi được không? Xin bạn đó bạn muốn mình làm gì mình đều làm cho bạn” Nguyễn Hải Đăng cầu xin, cậu ta không muốn thua cái thằng Khánh chó chết kia đâu.
Tuấn Anh ngồi từ xa chứng kiến cậu nói vọng sang chọc tức Đăng:
“Mày có bảo cậu ấy ra thì mày vẫn cứ thua thôi, đừng phí công vô ích làm gì”
Không có Hà Anh thì cũng có Phạm Gia Khánh và Nguyễn Lê Thanh Trúc, kiểu gì đội thằng Đăng chẳng thua.
Nguyễn Hải Đăng nghe thấy, hắc tuyến nổi đầy mặt lập tức quay sang hét lên với Tuấn Anh:
“Mày im mõm lại. Ngoài c*t ra thì mày còn biết đớp cái gì khác?”
Tuấn Anh chẳng hề biết ngại nói lại, giọng cũng không quá to nhưng đủ để phần lớn cả lớp nghe thấy.
“Trừ mày ra thì cái gì tao cũng ăn”
Cả lớp nghe thế thì cười ầm lên. Khánh vỗ tay bôm bốp tán thưởng:
“Hay lắm, rất thông minh câu trả lời rất hay”
Bùi Hà Anh đang ở gần Tuấn lêu lêu trêu chọc Nguyễn Hải Đăng:
“À Há! tức là mày còn không bằng shit đó Đăng, mất giá quá đi à”
Đăng nghiến răng ken két:
“Hoàng Tuấn Anh kia mày đang đùa bố đấy à?”
Hà Anh đã đi đến chỗ Tuấn Anh từ lúc nào cô nhìn cậu rồi nhắc nhở:
“Nghịch vừa thôi. Chạy đi, cậu ta bốc hoả rồi đấy”
Hà Anh vừa dứt lời Tuấn Anh lập tức đứng dậy chạy thẳng, vì từ xa cậu nhìn thấy Đăng đang lao đến chỗ cậu. Vậy là cả hai thằng rượt nhau vòng quanh sân thể dục đến cuối giờ.
Từ đó Nguyễn Hải Đăng rút ra một kinh nghiệm xương máu, cậu ta sẽ không bao giờ nói móc Hoàng Tuấn Anh nữa vì nói xong đến lúc bị vặn lại chỉ tức chết.