“Thôi mày nín mẹ họng hộ tao cái”
Hà Anh bực mình cắt ngang lời con nhỏ Vy.
Nhìn ra được thái độ cục xúc của Hà Anh lúc này, mọi người đều rất ngạc nhiên, chỉ có Lê Huyền My lén lút tặng cho Hà Anh một like.
Đúng rồi em yêu của anh, vùng lên đi em, anh tin em làm được.
Con nhỏ Vy lúc này có hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nó giả bộ rơm rớm nước mắt khóc, nó uất ức nói:
“Sao chị lại nói như vậy chứ ạ? Em rõ ràng không cố ý mà”
Hầu như mọi người trong lớp 12C1 đều nhìn rõ được cái bản mặt giả tạo của con bé này nên chỉ nhếch môi khinh bỉ. Hà Anh được Bùi Anh đỡ dậy, cô bám vào vai cô ấy tìm điểm tựa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vy, khoé môi cô nhếch lên thành đường cong xinh đẹp, cô nói:
“Gì cơ? Không cố ý? Mày nói mà không thấy ngượng mồm à? Đứa nào gây chuyện chẳng nói là không cố ý”
Một bạn nam của lớp Vy lên tiếng giải vây.
“Chị kia, bạn em cũng vô ý ném trúng chị thôi mà, chị chấp nhặt với bạn ấy làm gì? Chị đang làm bạn ấy khóc rồi kìa?”
Đăng lườm thằng nhóc kia:
“Nhóc có quyền lên tiếng ở đây à? Trước khi nói chữ nào ra khỏi miệng nên suy nghĩ trước khi nói nha”
Sự thật là chưa có ai đụng chạm gì con bé kia luôn, mới nói hai câu đã rơm rớm nước mắt cá sấu rồi.
Không biết là Hoàng Tuấn Anh mà ở đây sẽ như thế nào nhỉ?
Chắc là cậu cáu lên mắng từng đứa một cho mà coi. Nghe Tuấn Anh chửi chẳng khác gì cực hình, cậu bắn một tràng, một chữ cũng không lặp, không những chửi ác mà còn chửi rất thâm.
Mọi người trong lớp muốn đưa Hà Anh đi phòng y tế nhưng mà con nhỏ Vy kia lúc này đã phát điên, nó dãy đành đạch lên gào khóc cho cả sân thể dục ai ai cũng phải chú ý.
Nó chỉ tay vào mặt Hà Anh quát:
“Dương Hà Anh tao ghét mày, mày là cái con chó lúc nào cũng ve vãn bên cạnh anh Tuấn Anh. Mày quyến rũ anh ấy nên anh ấy mới ngó lơ tao, mày chỉ là một đứa bình thường chẳng xứng với anh ấy. Đồ hồ ly tinh ve vãn trai đê tiện, con đi*m rẻ tiền”
Lần này Hà Anh thực sự đã nổi cáu, cô không bám lấy người Bùi Anh nữa, cố gắng bước thật nhanh đến chỗ con nhỏ Vy, kéo cổ áo nó rồi gằn giọng đe doạ:
“Con này không thích đánh người càng không ưa đánh trẻ con, liệu liệu ngậm cái mồm lại”
Hai chữ “con đi*m” kia, Hà Anh không hiểu tại sao mình lại bị nhiều đứa gọi như thế? Hết lớp cũ gọi, rồi lại đến con bé này. Rốt cuộc là cô đến mức nào mà bị gắn cho hai chữ nặng nề như vậy chứ?
Cô không làm những việc trái với luân thường đạo lý bao giờ, cô luôn cô gắng để vượt qua những ngày tháng địa ngục trong quá khứ, cô cố gắng nhiệt tình hơn với mọi người, cố gắng quan tâm yêu thương cuộc sống này hơn.
Hà Anh biết mình là người như thế nào? Những điều vô lý con nhỏ kia bịa đặt về cô có đúng hay không, cô tự biết.
Nhỏ Vy cũng nhếch môi thách thức nói:
“Chị dám đánh tôi không? Chị dám đánh, tôi đảm bảo chị sẽ chẳng sống yên”
Mọi người nhìn cảnh tượng như vậy còn nghĩ sắp có đánh nhau thật nên vội vàng chạy tán loạn lên, một vài người đã đi đến hạ nhiệt bầu không khí. Có vẻ dưới đây quá ồn ào nên các thầy cũng chú ý, có tiếng hét to của thầy giám thị:
“Dưới kia làm cái trò gì đấy? Có giải tán ngay không?”
Hà Anh đương nhiên là không thèm đánh, cô không muốn mình phải đụng tay vào con nhỏ này chút nào, vì nó không đáng.
Cô buông tay ra khỏi cổ áo nhỏ kia, khi không còn lực thăng bằng nữa cô lại loạng choạng muốn ngã, may là có Hải Hà nhanh nhẹn chạy qua đỡ lấy cô.
Hà Anh nhìn con nhỏ Vy rồi nói:
“Muốn khuyên nhủ mày một chút nhưng tao thấy mày hết cứu mẹ nó rồi, nói thật nhá, cả trường này ai cũng biết tao thích Hoàng Tuấn Anh từ năm lớp 11 đấy. Cho dù cậu ấy không thích tao thì chắc gì đã đến lượt mày, mày chỉ là một người qua đường không hơn không kém trong cuộc đời của cậu ấy thôi, mày nghĩ mày là ai? Nữ chính ngôn tình à? Xin thưa với mày đây là thực tế, không có cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên đâu, thực tế lên đi mày”
Cho dù có thì trong trường hợp này có hơi cảm lạnh.
Cô nghĩ đến câu mình vừa nói chợt nghĩ: Nếu như cậu ấy cũng coi cô như người qua đường của cậu ấy thì sao? Cậu ấy luôn thể hiện ra là thích cô nhưng nhỡ đâu sau này cậu ấy tìm được một người tốt hơn và bỏ rơi cô thì sẽ thế nào?
“Oan ức lắm sao mà khóc” My khinh thường nhìn những giọt nước mắt cá sấu lăn trên má nhỏ Vy.
Con nhỏ Vy đó nhất quyết không xin lỗi, nó bị Hà Anh tra tấn tâm lý một tràng xong rồi khóc thút thít chạy đi.
Đám đông theo vậy nên cũng dần tản đi.
Giờ họ mới nhận ra rằng, Hà Anh thật sự không hiền chút nào, đụng vào cô coi như là xác cmn định.
(Tại vì là đang ở trường nên Hà Anh không dám động tay, nếu mà ở chỗ khác là cô bụp nhỏ ấy lâu rồi)
Phòng y tế ở ngay gần sân thể dục, các bạn đưa Hà Anh vào trong ấy coi thử chân cô có bị thương nặng lắm không.
Khi hết giờ, mọi người cùng nhau đi lên lớp còn Hà Anh thì đi qua phòng giáo viên. My không yên tâm để Hà Anh đi một mình nên nàng cũng đi chung.
__
Mọi người đi đến sân của toà nhà khối 12 thì gặp mấy đứa trong đội nhảy đang đi xuống. ( mấy bạn lớp 12C1 có trong đội hình đi thi)
Nguyễn Hải Đăng bất ngờ hỏi:" Sao chúng mày không về nhà mà ngủ, xuống đây làm gì vậy?"
Đặng Duy Cương xua xua tay nói: " Còn sớm mà về làm cái gì chứ, biết hôm nay lớp mình có tiết thể nên bọn tao xuống đây luôn nè, ai ngờ xuống đến đây lại gặp mọi người đang lên lớp"
Hoàng Tuấn Anh lúc này đang nhìn xung quanh, cậu tìm khắp nơi mà không nhìn thấy Hà Anh đâu, cậu chưa kịp hỏi gì Khánh đã lên tiếng:
“Tìm Dương Anh à? Cậu ấy xuống phòng giáo viên có chút việc rồi”
“Xuống phòng giáo viên làm gì?”
“Chắc là việc hôm kia có đứa bỏ rắn chết vào ngăn bàn của cậu ấy đấy” Một bạn nữ trả lời.
Tuấn Anh bất ngờ.
Cái gì cơ?
Hà Anh không hề đề cập với cậu chuyện này.
“Kinh thế, con nào chơi ác vậy chứ?” Cương nhăn mặt nói.
Mọi người tiếp tục vừa đi vừa bàn tán rôm rả, còn Tuấn Anh thì hai bên tai ù đi không nghe được gì, trong đầu cậu liên tục hiện lên hai chữ “Vì sao?”
Trong lúc mọi người không chú ý Tuấn Anh đã lén lẩn ra khỏi mọi người, nhanh chân chạy đến phòng giáo viên.
Cậu gặp Lê Huyền My đang đứng đợi ở cửa phòng giáo viên, cô ấy nhìn thấy cậu thì cũng khá ngạc nhiên sau đó hỏi:
“Ông về lúc nào đấy?”
Tuấn Anh không trả lời câu hỏi của My, mà hỏi lại:
“Dương Anh đâu?”
My hất mặt ở trong phòng.
Tuấn Anh nhìn vào bên trong rất nhanh cậu đã nhìn thấy cô, quần áo của cô bị bẩn một mảng đất, chân của cô thì đang bó bột, cậu đau lòng nhìn cô không biết phải nói gì cả.
Làm kiểu gì mà ra nông nỗi này chứ?
Tuấn Anh hỏi My về việc Hà Anh bị thương, My nghe vậy vẫn còn rất cay cô nàng vừa nắm chặt tay kiềm chế tức giận vừa kể cho Tuấn Anh nghe mọi chuyện đã sảy ra.
Cậu nghe xong cũng tức run người.
My nói:
"Vụ con rắn kia Hà Anh không muốn để ông lo lắng nên mới không cho ông biết, nó nói là để ông nghỉ ngơi đừng làm phiền ông. Chứ thật ra là bọn tôi muốn nói cho ông biết lắm "
Dương Hà Anh tập tễnh bước ra khỏi phòng giáo viên, cô rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoàng Tuấn Anh ở đây, cô hỏi cậu:
“Tớ còn tưởng đến trưa cậu mới về cơ, về sớm thế?”
Tuấn Anh nhìn cô chằm chằm không nói gì cả, Hà Anh thấy hơi chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, cô muốn chạy nên cố bám tường quay đi.
Cậu sải bước đi đến chỗ cô, cậu kéo cô lại về phía mình nhẹ nhàng bế cô lên.
Ánh mắt hai đứa chạm nhau.
Hà Anh nhìn cậu chưa đầy năm giây lại quay đi, khoảng cách cách này không phải là quá gần rồi sao?
Mái tóc cậu ấy mới uốn xoăn nên nhìn rất lạ nhưng kết hợp với gương mặt cậu lại hợp đến không tưởng, thoang thoảng trên người cậu là hương bạc hà mát lạnh khiến Hà Anh mê đắm. Cậu ấy vẫn vững vàng bế cô trên tay, ánh mắt cậu ấy dán chặt vào cô.
“Thôi hai chúng mày, tao lên lớp đây, tao mà ở đây chắc tao tăng thêm mười cân á” My nhận ra bản thân mình là người thừa ở đây nên đã thuận theo vậy mà dành không gian riêng cho hai bạn mình.
My đi rồi, Tuấn Anh cũng bế Hà Anh đi ngay sau cô nàng. Xuống được một đoạn cầu thang Hà Anh lúng túng nhỏ giọng gọi:
“Ừm, anh bột này”
“Tớ đây” Tuấn Anh ôn nhu đáp.
Hà Anh xấu hổ quá che mặt mình lại nhỏ giọng yêu cầu:
“Cậu, cậu bỏ tớ xuống đi, tớ đi được”
“Không”
“Nhưng tớ ngại lắm”
Nói đến đây Tuấn Anh cố đi ra khỏi phòng toà nhà giáo viên, đến một cái ghế đá đặt cô ngồi xuống rồi sau đó cậu đi ra trước mặt cô quay lưng lại nói:
“Lên lưng tớ đi, tớ cõng cậu lên lớp”
Hà Anh đã quá xấu hổ rồi cô không dám lên, nhìn xung quanh cô thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía này.
Tuấn Anh rất lì, cậu giữ nguyên tư thế này chờ đến khi cô lên thì thôi, cậu nói tiếp:
“Không ngại gì cả, nghe lời tớ đi xem nào”
Cuối cùng Hà Anh vẫn phải để Tuấn Anh cõng lên lớp. Từ toà giáo viên đến toà của khối 12 khá xa đi bộ khá mỏi chân,mà Tuấn Anh vẫn cõng được cô và bước đi rất bình thường không có dấu hiệu của mệt mỏi nào.
Cô ghé sát vào tai cậu hỏi nhỏ:
“Cậu có mệt lắm không? thấy tớ nặng không? Tớ nặng quá thì cứ bỏ tớ xuống nhé”
Nghe cô lải nhải bên tai Tuấn Anh thấy buồn cười lắm, cậu vừa cười vừa trêu:
“Có chứ, cậu nặng lắm luôn ấy”
“Nặng thì thả xuống, ai bảo cậu cõng tớ đâu?” Hà Anh phồng má không vui nói.
Gương mặt cô vùi vào cái mũ áo phía sau của cậu tiện che đi hai cái má đỏ như gấc từ nãy đến giờ.
Tuấn Anh không hề có ý định buông cô ra khỏi tay, cậu vẫn thản nhiên bước lên cầu thang vòng lên lớp miệng càu nhàu:
“Cậu không hề nặng chút nào, nhẹ đến mức báo động luôn đấy. Như vậy không ổn rồi phải vỗ béo cậu thôi”
“Đừng coi tớ như trẻ con, cơm cậu ăn mỗi ngày là tớ nấu đấy?”
Tuấn Anh vừa cười tủm tỉm vừa dỗ cô:
“Ngoan nào, sắp đến lớp rồi”