Tình Yêu Đầu Tiên

Chương 52: Nỗi Khổ Của Hoàng Tuấn Anh




Ai cũng sẽ ghen tị khi nhìn vào điều kiện sống của Hoàng Tuấn Anh, gia đình giàu có, bố mẹ yêu thương, ngay cả Tuấn Anh cũng xuất sắc hơn những đứa trẻ cùng chăng lứa. Đúng với cái tên “Tuấn Anh” cậu có nhan sắc rất hút mắt, thành tích học tập khiến ai nhìn vào cũng ghen tị, cậu chính là con nhà người ta trong con nhà người ta.

Nhưng mà có lẽ khi phải ở trong hoàn cảnh của cậu thì mới thấu hiểu được. Tuấn Anh không hề được hạnh phúc như người ngoài nhìn vào, thậm chí cậu còn cảm thấy rất đau khổ.

Bố mẹ rất yêu thương cậu, cậu không có anh chị em gì cả nên tất cả tình thương của hai người đều đặt vào cậu hết. Mà cách yêu thương của họ là ném tiền vào mặt cậu rồi để cậu tự lo, tự sinh tự diệt.

Họ nghĩ rằng chỉ cần họ kiếm thật nhiều tiền và cậu học tập thật giỏi thì gia đình sẽ thật hạnh phúc. Mà họ không biết rằng đấy không phải hạnh phúc, một gia đình hạnh phúc không phải kiểu vậy.

Lúc còn học tiểu học, công việc của bố mẹ rất nhiều nhưng cả gia đình vẫn có thể sum vầy với nhau vào bàn ăn vào buổi tối. Dần dần công việc ngày càng nhiều hơn khoảng thời gian cùng sum vầy dần ít đi và cũng không còn nữa.

Khoảng thời gian đầu Tuấn Anh đi về nhà mà không nhìn thấy bố mẹ đâu cậu đã rất hoảng sợ và đã khóc rất to, về sau cậu xin bố mẹ cho cậu đi học thêm buổi tối. Cậu muốn là sau khi học xong trở về nhà cậu có thể nhìn thấy bố mẹ ngồi bên trong phòng khách ăn hoa quả xem ti vi, cậu muốn căn nhà rộng lớn này có chút không khí gia đình hạnh phúc.

Buổi sáng Tuấn Anh thường ra khỏi nhà rất sớm trong khi đó thì bố mẹ cậu vẫn đang ngủ, Buổi trưa cậu ăn trưa tại trường còn bố mẹ vẫn đang bù đầu vào công việc, buổi chiều tiếp tục học. Riêng buổi tối thì nếu sớm cậu sẽ về nhà thay quần áo rồi đến chỗ học thêm, còn muộn quá thì cậu chạy đến chỗ học thêm luôn. Khi về nhà thì cũng đã gần nửa đêm rồi.

Với thời gian biểu kín mít như vậy việc gặp và ở bên bố mẹ của cậu rất ít.

Và rồi Tuấn Anh cũng dần lớn lên trở thành một học sinh lớp 9, cậu cũng xin nghỉ hết các lớp học thêm vì cảm thấy việc học thêm là không cần thiết nữa, cậu cảm thấy mình tự học vẫn tốt hơn. Công việc của bố mẹ ngày càng nhiều hơn, hầu như họ không có nhiều thời gian ở nhà, may mắn ở chỗ dù công việc có nhiều có áp lực đến đâu nhưng bố mẹ Tuấn Anh rất thương nhau họ không cãi vã tớ tiếng với nhau bao giờ, họ vẫn có thể ở bên nhau mỗi ngày. Thật chua chát làm sao họ lại bỏ quên cậu.

Trước kì thi chuyển cấp bốn tháng, họ chưa từng về nhà lấy một lần. Tuấn Anh muốn bàn với bố mẹ về việc thi cấp ba của cậu, cậu nhắn tin thì đều hiện chữ đã xem, gọi điện thì không ai bắt máy. Lần ấy cậu sợ lắm, ngày nào cậu cũng gọi điện nhắn tin cho bố mẹ. Đến lúc cậu không chịu được nữa liền bỏ luôn một ngày học để đi tìm họ.

Cậu qua nhà ông bà rồi lại ghé qua công ty, nhà hàng,… Chỗ nào có khả năng cao là bố mẹ cậu ở đấy nhất là cậu đều tìm hết. Đi khắp nơi đều không thấy họ đâu cậu dần chìm vào trong tuyệt vọng, cậu lững thững đi về nhà không muốn đi tìm nữa.

Hơn trăm cuộc gọi đi, hơn nghìn tin nhắn tất cả đều không được phản hồi.

Trong căn nhà rộng lớn ấy giờ chỉ còn mình cậu, vào khoảng thời gian ấy cậu tự lo cho mình. Ăn uống thì đi mua đồ ăn ngoài vì bản thân cậu không biết nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa thì hôm nào cũng có giúp việc đến mỗi sáng. Nhưng trong thời gian ôn thi vào cấp ba cậu chỉ cắm mặt vào ôn tập mà lơ là đi bản thân.

Thật sự là khi nhớ về khoảng thời gian đó cậu lại thấy chạnh lòng.

Cậu thương bố mẹ làm nhiều việc để kiếm tiền nuôi cậu ăn học đầy đủ, không để cậu thiếu thốn bất cứ điều gì về vật chất, nhưng mà ít ra đừng bỏ quên cậu như vậy chứ…

Vào kì thi chuyển cấp, bố mẹ vẫn không trả lời tin nhắn của Tuấn Anh, cậu cũng mặc kệ và tập trung cao độ vào ôn tập để quên đi muộn phiền. Cậu đặt nguyện vọng ở ba trường: Trường THPT Chuyên Hà Nội Amsterdam, Trường THPT Chuyên KHTN- Đại học Quốc gia Hà Nội, Trường THPT Chu Văn An. Ba ngôi trường này đều là ba trường Chuyên lớn của thủ đô, để đỗ được một trong ba thì cậu cần phải cố gắng hơn.

Buổi tối trước ngày thi Nguyễn Quốc Bảo gọi điện cho Tuấn Anh.

“Ê Tuấn Anh, mày ăn gì chưa? Qua nhà tao ăn cơm đi, hôm nay mẹ tao nấu nhiều món ngon lắm, biết hôm nay mày ở nhà một mình nên tao gọi mày qua”

Tuấn Anh vẫn đang ngồi ăn nốt miếng bánh mì nghe thằng bạn nói vậy cậu liền từ chối:

“Thôi, tao ăn rồi, mày cứ ăn đi”

Nói xong cậu liền cúp máy.

___

Bước ra khỏi trường thi, Tuấn Anh nhìn bạn bè có bố mẹ ở bên cạnh còn cậu thì không có, cậu thở dài sau đấy thất vọng xách cặp, đạp xe ra về.

Đến cuối cùng vào ngày quan trọng như thế này họ vẫn không biết.

Ngày hôm đó thi xong trời mưa rất to, Tuấn Anh không đạp xe thật nhanh về nhà tránh mưa mà chỉ thong thả đạp xe đi thật chậm, dường như bây giờ cậu muốn mưa gột rửa đi đau đớn đang hiện hữu trong lòng cậu, càng sạch càng tốt.

Vừa về đến nhà, điện thoại trong túi áo cậu rung lên, cả người cậu vì thấm mưa nên trở nên ướt đẫm cả người run bần bật vì lạnh.

Tay cậu móc vào túi quần lôi điện thoại ra, dòng chữ “Bố” đang hiện trên màn hình cuộc gọi đến, Tuấn Anh bắt máy.

“Bé! Hôm nay con thi chuyển cấp à?”

Cậu mấp máy một chữ: “Vâng”

Bên đầu dây bên kia bố Kiên bối rối nói:

“Chuyện quan trọng như vậy sao con không nói với bố mẹ hả? Mai còn thi không, tối nay bố mẹ về với con”

Tuấn Anh thật sự rất muốn nói dối để bố mẹ có thể về với cậu, nhưng bây giờ cậu đang rất thất vọng.

“Con thi xong rồi, bố mẹ cứ tập trung làm việc, mặc kệ con”

Nói xong cậu lập tức dập máy.

Cảm thấy hơi lạnh nên Tuấn Anh lập tức lên phòng đi tắm.

Sau ba tháng trời tâm trạng của cậu bây giờ cực kỳ tồi tệ, sức khỏe không đảm bảo lại còn bị thiếu ngủ, cậu dự định rằng thời gian tiếp theo cậu phải ngủ bù cho khoảng thời gian ôn thi đó.

Vừa thay xong quần áo Tuấn Anh cảm thấy cơ thể mình không ổn tẹo nào, cố lết thân ra khỏi phòng tắm rồi nhảy lên giường làm một giấc, mà xui xẻo làm sao cậu dẫm phải cái khăn tắm dưới chân nên bị ngã chổng ngược ra sau, đầu bị đập mạnh xuống sàn.

Thân thể đã sẵn không khoẻ nay còn bị tác động mạnh như vậy nên cậu đã ngất luôn.

Đến khi tỉnh lại thì Tuấn Anh nhìn thấy trần nhà trắng toát và tiếng sụt xịt của mẹ Thủy ở bên cạnh mình, cậu khẽ quay đầu sang nhìn về phía phát ra tiếng đó.

“Cuối cùng con cũng tỉnh rồi”

Mẹ Thủy nhìn thấy cậu đã có chút động tĩnh bà vui vẻ nắm lấy tay cậu.

Tuấn Anh không biết mình nên nói gì cậu lúng túng nhìn xung quanh. Tại sao cậu lại ở đây? Nhớ không nhầm là lúc ấy cậu bị trượt chân trong phòng tắm mà, rồi sau đó như thế nào cậu cũng không nhớ nữa.

“Mẹ mở cửa phòng tìm con thấy con đang nằm trong phòng tắm, lúc ấy cả người con lạnh buốt mẹ sợ là con… Con đã …”

Mẹ Thủy vừa khóc rấm rức vừa nắm chặt lấy tay của Tuấn Anh không dám buông ra.

Sáng hôm nay nghe tin con trai thi chuyển cấp bà đã rất bất ngờ, bà lôi điện thoại ra để nhắn tin với Tuấn Anh, nhưng bà nhìn thấy hàng loạt tin nhắn mà Hoàng Tuấn Anh gửi đến trong suốt mấy tháng qua. Cậu gửi đến rất nhiều tin nhắn nhưng bà lại không đọc.

Mẹ Thủy cẩn thận đọc từng dòng tin nhắn, càng đọc bà đã bật khóc. Mấy tháng nay công việc nhiều quá làm cho bà không có thời gian để nhìn đến điện thoại, những người muốn nói chuyện điện thoại với bà đều phải gọi qua thư kí, cho nên điện thoại cá nhân bà cũng ít khi động đến.

Công việc quá nhiều khiến cho bà quên mất gọi điện nhắn tin hỏi han Tuấn Anh.

Hoàng Tuấn Anh vẫn không nói gì và cũng không có biểu cảm gì, cậu cứ im lặng nhìn mẹ như vậy khiến cho mẹ cậu có chút lo sợ.

Bác sĩ vào khám lại tổng quát cho Tuấn Anh, nghe bác sĩ nói thì cậu mới biết cậu đã nằm ở đây được ba ngày rồi. Bác sĩ nói não của cậu bị chấn thương nhẹ nhưng mà cũng không quá ảnh hưởng đến sức khỏe, với lại cậu còn hơi sốt nên sẽ phải nằm viện thêm bốn năm ngày nữa mới được về.

Tuấn Anh nghe vậy chỉ biết thở dài chán nản.

Bây giờ cậu nhìn bố mẹ mà không biết phải nói gì, ánh mắt cậu vẫn cứ nhìn cửa sổ trong đầu thì sắp xếp từ ngữ để có thể nói ra.

Ba tháng không được gặp bố mẹ đã vô tình tồn tại khoảng cách lớn giữa gia đình ba người này, muốn thoải mái nói chuyện như xưa cũng thật khó.

Mẹ Thủy ôm chầm lấy Tuấn Anh vừa khóc vừa nói:

“Xin lỗi con, từ giờ có bận công việc như thế nào bố mẹ cũng giành ra chút thời gian với con. Bố mẹ không muốn nhìn thấy con phải chịu tủi thân nữa”

Tuấn Anh buồn cười, sao có cảm giác như bố mẹ đang nịnh trẻ con vậy nhỉ.

Nhìn mẹ vì lo cho cậu mà nhiều ngày không ngủ, còn bố cũng vì lo cho cậu mà râu mọc chưa kịp cạo. Thật sự là nhìn họ còn tồi tệ hơn Tuấn Anh bây giờ.

Lúc này cậu chỉ mỉm cười rồi gật đầu.

Sau ngày hôm đó, Bố mẹ Tuấn Anh đã thực hiện theo lời hứa của mình là dành thật nhiều thời gian để ở bên Tuấn Anh, cái gia đình ba người đó dần dần trở nên gắn kết hơn, khoảng cách trước đó dần được kéo gần lại…