Tình Yêu Chiếm Hữu Bệnh Hoạn

Chương 5




9.

Tống Kỳ và Tống Cẩn vẫn còn chút lương tâm.

Vì tôi còn đang đi học nên bọn họ ước định cuối tuần tôi nhất định phải về nhà.

Ừm.

Hai anh em họ thương lượng xong, nửa đầu sẽ là Tống Kỳ, nửa sau là Tống Cẩn.

Mỗi tháng đổi một lần.

Mặc dù bình thường tôi coi Tống Kỳ và Tống Cẩn như anh trai, nhưng trong lòng tôi vẫn không thể vượt qua được khảo nghiệm này.

Tôi thực sự rất muốn kết thúc tất cả.



Lại một lần vuốt ve an ủi, Tống Cẩn rút ra khỏi miệng tôi.

Nhìn vẻ mặt thỏa mãn và tươi cười của hắn, những suy nghĩ trong lòng tôi liền dâng trào.

Hí~

Từ trên giường run rẩy đi đến phòng tắm, tôi giả vờ tức giận nhìn Tống Cẩn.

“Đều tại anh, em... lát nữa em muốn ngâm mình trong bồn, anh không được vào nữa.”

Tống Cẩn nhướng mày, tựa hồ bị phản ứng của tôi chọc cười.

Tôi đóng cửa, khóa lại.

Hai tay chống lên bồn rửa, người phụ nữ trước mắt mặt đỏ bừng, miệng sưng tấy, mắt đỏ hoe, trên mặt còn lưu lại vết bẩn.

Tôi trở nên như thế này từ khi nào?

Đã đến lúc rồi, nên kết thúc thôi.

Tôi bước chân trần vào bồn tắm, dòng nước ấm bao bọc lấy tôi thật chặt.

Thật thoải mái.

Tôi nhắm mắt lại, trượt xuống nước.

Trước mắt tôi hiện lên hình ảnh cha mẹ nấu ăn cho tôi, tổ chức sinh nhật cho tôi, đọc sách cùng tôi.

Dường như có ai đó đang lay lay cơ thể tôi.

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi.

Ừm?

Ai đang gọi tôi?

Mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Tống Cẩn, còn có vẻ mặt phức tạp của Tống Kỳ.

Hóa ra cái ch.ết lại khó khăn đến vậy.

“Nhiễm Nhiễm, em muốn rời xa chúng tôi đến vậy sao?”

Nhìn vào mắt Tống Kỳ, tôi chợt không nói nên lời.

Đôi mắt của Tống Kỳ hơi đỏ, giọng nói lúc này có chút khàn khàn, dường như anh ấy có chút khó hiểu trước phản ứng của tôi.

Nhưng tôi không muốn giả vờ nữa.

“Rõ ràng các người đều biết tôi không muốn mối quan hệ như vậy. Tại sao các người cứ một mực ép buộc tôi... Tại sao?”

“Ba năm, đến lúc đó, anh và em sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

Tôi kinh hãi nhìn Tống Cẩn, sau khi chắc chắn rằng hắn không nói đùa, tôi mới đồng ý.

Ba năm sau, tôi hy vọng mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo ban đầu.

May mắn thay, lần này tôi đã đặt cược thành công, đặt cược vào việc Tống Kỳ và Tống Cẩn đối với tôi không thể buông bỏ.

Thật không may, ngày tháng tốt lành của tôi sắp kết thúc.

Trước đây, hai anh em họ chỉ cho tôi về nhà nghỉ vào cuối tuần.

Nhưng.

Sau khi ước hẹn ba năm có hiệu lực, tôi bị cưỡng chế phải về nhà mỗi ngày.

Dù hôm sau có lớp buổi sáng, hai anh em họ sẽ đưa tôi từ nhà về trường đúng giờ.

Nhưng.

Tống Kỳ và Tống Cẩn đều không nghèo, hai người thường xuyên đổi xe.

Tôi cũng “thực hiện được ước nguyện” trở thành nhân vật làm mưa làm gió trên thanh tìm kiếm của trường.

Bạn cùng phòng không hiểu tôi.

Các bạn cùng lớp xa lánh tôi.

Các bạn học có đủ kiểu công kích cá nhân tôi.

Giáo viên hướng dẫn thỉnh thoảng cũng nhắc nhở tôi.

Nhưng tôi không có nhu cầu giải thích.

Suy cho cùng, tôi chính là tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

KHÔNG.

Là đồ chơi.

10.

Những ngày hai giờ một chiều trôi qua rất nhanh.

Trường đang trong kỳ nghỉ hè, các nhóm bạn học hoặc trở về quê, hoặc đi du lịch khắp nơi.

Tuy nhiên, kể từ ngày nghỉ lễ, tôi liền bị Tống Kỳ mang đến trường quay.

Tống Kỳ nhận lời đóng một bộ phim chế tác lớn.

Không hổ danh là ảnh đế, kỹ năng diễn xuất của Tống Kỳ không hề tệ, trên trường quay anh ấy luôn khiến mọi người phải khóc vì khả năng diễn xuất thần sầu của mình.

Nhưng, tôi không thích nó.

Tôi bị Tống Kỳ sắp xếp làm trợ lý, trợ lý sinh hoạt theo yêu cầu, gọi một cái liền đến.

Có lẽ Tống Kỳ đã cùng đoàn làm phim nói chuyện qua, tôi cũng không gặp khó khăn gì.

Cầm kịch bản, gọi món, mang nước,...

Nhân tiện, tôi sẽ giúp thầy biên kịch viết kịch bản.

Trong chuyến hành trình này, tôi đã học được rất nhiều kiến thức.

Đáng tiếc, cái giá đằng sau nó thật khốn khổ.

Với tư cách là ảnh đế, Tống Kỳ đã chuẩn bị ô tô riêng.

Khi đoàn làm phim đang bố trí, anh ấy kiểu gì cũng sẽ ôm tôi vào lòng, hai tay cũng không an phận khi thân mật cùng nhau.

Ôi.

Một lời khó nói hết.

Chuyện này đã diễn ra được một tháng rồi.

Tôi có thể nhẫn nại được, nhưng không thể nhẫn nhục.

Sau khi Tống Kỳ tan làm ở trường quay, anh ấy vẫn bám lấy tôi như thường lệ.

Nhưng tôi đã sớm đọc trước kịch bản, ngày mai anh ấy sẽ có một cảnh rất quan trọng.

Khi anh ấy đặt tay dưới xương quai xanh của tôi, tôi không còn lùi lại.

Tôi đưa tay ôm lấy eo Tống Kỳ, liên tục thổi vào tai anh ấy.

Quả nhiên.

Tống Kỳ không kiềm chế được trực tiếp ăn bữa chính.

Nhưng đêm nay tôi đã thể hiện sự nhiệt tình chưa từng có.

Tống Kỳ rất cao hứng, hai mắt đỏ hoe, giọng điệu rất ôn nhu nhưng tư thế lại hết sức thô bạo.

Thậm chí, còn ôm tôi khám phá nhiều kiểu tư thế và địa điểm mới.

...

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Tống Kỳ, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cổ, mặt, gáy, cổ tay... đều lưu lại dấu vết của tôi.

Ngày mai là một ngày tốt lành.

Quả nhiên, Tống Kỳ đã đến muộn.

Hơn nữa, trên trường quay có rất nhiều phóng viên của đài truyền hình và người hâm mộ.

Dù stylist đã giúp Tống Kỳ che đi vết đỏ nhưng máy quay của trạm tỷ và đài truyền hình vẫn bùng nổ.

Có thể chụp được cả lỗ chân lông, chưa kể các dấu vết ám muội đậm nhạt không đồng nhất.

Hot search bùng nổ!

“Ảnh đế nổi tiếng Tống Kỳ hẹn hò với một người phụ nữ bí ẩn”

“Ảnh đế Tống Kỳ “làm” quá mạnh, trạng thái ở trường quay không tốt”

“Ảnh đế Tống Kỳ sắp có tin vui?”

“Người phụ nữ bí ẩn là ai? Ảnh đế Tống Kỳ lại kim ốc tàng Kiều*”

* Kim ốc tàng Kiều (金屋藏娇), nghĩa là “nhà vàng cất người đẹp”. Câu này dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng, bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

...

Nhất thời Tống Kỳ không có cách giải quyết.

Rất nhiều phương tiện truyền thông đã đến trường quay, thậm chí các nhóm fan cũng cùng nhau tẩy chay đời tư của ảnh đế.

Vì sự cố này, cuối cùng tôi đã được phép về nhà.

Thật cao hứng.

Nhìn vào ánh mắt âm tàn của Tống Kỳ, tôi giả vờ vô tội nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đáng đời.

Anh thật điên rồ.

Anh là nhất.

Tạm biệt!

Đáng tiếc.

Tôi đã vui mừng quá sớm.

Trước khi rời khách sạn, Tống Kỳ đã nghiêm khắc dạy cho tôi một bài học.

“Nhiễm Nhiễm, lần này chơi có vui vẻ không? Tháng sau... em biết đấy.”

Tống Kỳ trước mặt trông thần sắc thoải mái, trên môi nở nụ cười, nhưng giọng điệu không giấu được sự lạnh lùng.

Tôi không dám ở lại đây nữa, tôi liếc nhìn Tống Kỳ rồi rời đi.

Nhưng không ai nói cho tôi biết.

Vừa ra khỏi hang cọp, lại vào miệng sói