Tình Yêu Chiếm Hữu Bệnh Hoạn

Chương 4




7.

“Anh trai, các anh... đang làm gì vậy?”

Hai má tôi đỏ bừng không kiểm soát được, hô hấp có chút hổn hển, ánh mắt trốn tránh, khi nói có chút lắp bắp.

Ánh mắt của Tống Kỳ khác hẳn với ánh mắt nóng bỏng khi say, anh ấy đưa tay xoa đầu tôi.

Đột nhiên.

Tống Kỳ một tay kéo tôi ôm vào lòng.

Hí~

Tôi siết chặt nắm tay chống đỡ trước ngực, có chút kháng cự tiếp xúc thân mật với Tống Kỳ.

Nhưng Tống Kỳ không xem ra gì.

Anh ấy giữ eo tôi bằng bàn tay to lớn, sau đó tựa đầu vào một bên cổ tôi, hơi thở phả vào da thịt tôi.

Tôi có thể cảm thấy cơ thể mình lập tức cứng đờ, theo cơ chế tự vệ của cơ thể, tôi thoát khỏi sự khống chế của Tống Kỳ, lao lên lầu như một con thỏ.

Nguy hiểm thật.

Ngồi thẫn thờ sau cánh cửa, tôi cảm thấy có chút bất lực, vẫn là nên nhanh chóng kiếm tiền sớm dọn ra ngoài.

Đông, Đông, Đông ——

“Ai?”

“Nhiễm Nhiễm, là anh trai đây, mở cửa đi, anh mang sữa ấm cho em.”

Cọt kẹt mở cửa, Tống Cẩn tựa hồ không nhìn thấy chuyện gì, trên mặt vẫn nở nụ cười quen thuộc.

Đêm nay lượng thông tin quá nhiều, tôi cần gấp một ly sữa để giúp dễ ngủ.

Xuất phát từ sự tín nhiệm với Tống Cẩn, tôi uống một hơi, sau đó dần cảm thấy buồn ngủ.

“Cảm ơn anh trai... Chúc anh trai ngủ ngon.”

“Ừm, chúc Nhiễm Nhiễm có giấc mộng đẹp.”



Nóng ~ như có kiến cắn trên da ~

Không thể kiềm chế được, tôi kêu lên một tiếng đau đớn.

Nhưng trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi cảm thấy như bị một con bạch tuộc quấn chặt, gần như không thở được.

Tôi muốn rũ bỏ gánh nặng trên người nhưng lại bị ôm chặt.

Tôi muốn hít một hơi thật sâu, nhưng dường như có một con rắn tùy ý làm loạn trong miệng tôi, khiến tôi càng khó thở hơn.

“Hmm~ nặng quá.”

Tôi không ý thức được giọng nói của mình lúc này có bao nhiêu tế nhị, nhưng tôi có thể cảm nhận được lời tôi nói dường như có tác dụng nào đó, gánh nặng trên người tôi đã biến mất.

Tuy nhiên, tiếp theo đó lại là một áp lực nặng nề khác.

Hô~

Tôi buồn ngủ, muốn tránh thoát nhưng lại chìm vào giấc ngủ.

“A——”

8.

Ai có thể chịu nổi, sau khi tỉnh dậy người đầu tiên nhìn thấy chính là anh trai mình?

Quan trọng nhất là!

Tôi bật dậy khỏi giường, nhưng cơ thể tôi truyền đến cảm giác đau nhức, nói với tôi rằng đó không phải là một giấc mơ.

“Anh trai, anh... các anh?”

Bị tiếng nói của tôi đánh thức, Tống Kỳ từ từ mở mắt ra, có lẽ anh ấy hơi buồn ngủ, thần sắc có chút không tỉnh táo.

Ừm.

Không tỉnh táo.

Tôi một lần nữa lại bị Tống Kỳ kéo vào lòng anh ấy, hai tay đặt lên eo tôi.

Hí~

Không thể nhịn được nữa, tôi đẩy Tống Kỳ ra, cố gắng thoát khỏi Tống Kỳ, nhưng lại va vào vòng tay của Tống Cẩn.

Vì bản năng chạy trốn để thoát thân, tôi không thể bình tĩnh được nữa.

Một cảm giác se thắt từ tận đáy lòng, tôi giống như phát điên trốn thoát khỏi hai người họ, đóng sầm cửa phòng tắm lại.

Làm sao có thể như vậy được.

Những vết đỏ trên cơ thể tôi dường như đang mách bảo tôi.

Chu Thanh Nhiễm, mày hết thảy đều xong rồi.

Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, tôi sợ phải gặp cha mẹ Tống.

Nhưng, không chờ tôi nghĩ kỹ sau này phải sinh hoạt như thế nào.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Ngoài cửa, Tống Cẩn ra hiệu cho tôi ra ngoài.

Né tránh không giải quyết được vấn đề.



Sau khi chỉnh đốn lại quần áo và lau sạch vết bẩn trên mặt, tôi hít một hơi thật sâu rồi đi đến trước mặt họ.

Tống Kỳ vốn định kéo tôi ngồi cạnh anh ấy, nhưng cơ thể tôi so với tâm trí càng thêm chống cự.

“Hãy đối mặt với nhau, thế này... đều tốt cho tất cả mọi người.”

“Tốt.”

Nhất thời cả ba người không ai lên tiếng.

Nhưng.

“Tôi muốn chuyển đi, càng sớm càng tốt.”

“Không thể được, Nhiễm Nhiễm, em nên từ bỏ ý nghĩ này đi.”

Không còn chút khàn khàn như lúc sáng sớm, giọng nói của Tống Kỳ lúc này càng trở nên lạnh lùng hơn.

“Tại sao? Em... em có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, em...”

“Nhiễm Nhiễm, không phải nói vậy thì có thể coi chuyện đó chưa từng xảy ra.”

“Nhưng chúng ta là anh em...”

“Anh em nào?”

Tống Cẩn thay vì bộ dáng mỉm cười như trước, ngược lại vẻ mặt có phần nghiêm túc.

Nhưng những gì hắn nói lại khiến tôi cảm thấy lạnh gáy.

“Bọn anh thích em, vẫn luôn thích em, Nhiễm Nhiễm.”

Tựa hồ cảm thấy không thể tin được, tôi nhìn về phía Tống Kỳ.

Nhưng.

Anh ấy gật đầu.

“Nhiễm Nhiễm, em không thể rời đi, em là của bọn anh.”

“...”

“Hãy sớm quen với cuộc sống này, đối với em cũng tốt.”

“Không, không phải như vậy.”

Khóe mắt đỏ bừng của tôi lại đau nhức, nước mắt lại lần nữa làm mờ mắt tôi.

“Chú, dì sẽ biết, anh trai…”

“Nhiễm Nhiễm ngoan. Bọn anh sẽ không để cho cha mẹ biết, nghe lời.”

Tống Cẩn từ phía đối diện đi tới, sau đó dọc theo nước mắt của tôi, hôn lên má tôi.



Không có ai nói cho tôi biết tôi nên làm gì.

Tống Kỳ là ảnh đế nổi tiếng, còn Tống Cẩn là chủ tịch tập đoàn Thụy Hải, có lẽ mọi người sẽ không tin lời tôi, ngược lại còn cho rằng tôi vô liêm sỉ?

Hơn nữa.

Tôi mang ơn chú dì Tống, tôi không dám để họ biết.

Tôi, đã thỏa hiệp.