Trong bụi hoa hồng của khu vườn nhỏ, anh đang hôn cậu.
Một nụ hôn nhẹ như mây, Hình Tư Vũ không dám thở mạnh, vì anh sợ mình sẽ làm đám mây tan biến.
Hai người dựa sát vào nhau, hơi thở dần nóng lên, Hình Tư Vũ có thể ngửi thấy được mùi thơm hoa hồng thoang thoảng trên cơ thể người yêu, nghe thấy tiếng thở gấp gáp của người yêu, đôi môi hồng nhuận dính vệt nước trong suốt vì vừa cọ xát, hàng mi dài như cánh bướm, còn có đôi mắt đen láy, tất cả đều là những thứ mà Hình Tư Vũ ngày đêm thương nhớ.
“Tương Tương, em nhớ anh.” Hình Tư Vũ vân vê vành tai cậu khiến cho lỗ tai cậu hồng lên.
Trầm Tương nở nụ cười vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, hai má lúm đồng tiền như được lấp đầy bởi mật ong, cậu ôm lấy cổ Hình Tư Vũ, ngoan ngoãn dâng lên một nụ hôn, “Anh cũng nhớ em, cậu chủ.”
“Lúc em đi vắng có ai bắt nạt anh không?”
“Không có, ai dám bắt nạt anh chứ? Anh có cậu chủ che chở mà.” Trầm Tương nhào vào trong lòng ngực Hình Tư Vũ, xung quanh cậu là mùi hương gỗ mộc mạc của người kia.
“Trầm Tương? Trầm Tương? Em đang ở đâu?”
Trầm Tương nghe thấy tiếng bước chân dừng lại từ xa, cậu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Hình Tư Vũ, lòng bàn tay to lớn của người kia xoay chuyển nắm lấy tay cậu, hai người đan chặt mười ngón vào nhau.
Trầm Tương sợ đối phương đi vào nên trả lời: “Chị Thu Ý, em đang ở trong phòng trồng hoa, muốn cắt một bó hoa hồng đặt trên bàn ăn.”
“Được rồi, em cẩn thận chút coi chừng cắt trúng tay.” Cậu chưa kịp trả lời thì tiếng bước chân của người bên kia đã đi xa.
Trầm Tương lè lưỡi như thể cậu vừa mới tránh thoát một kiếp nạn, đằng sau lưng cậu dường như có một cái đuôi vô hình đang vẫy vẫy, rõ ràng cậu lớn hơn Hình Tư Vũ một tuổi, lớn lên trong gia đình giàu có cũng như được bao bọc cưng chiều nên so sánh với Hình Tư Vũ đã sống trong quân đội từ lâu cậu ngây thơ, trong sáng hơn nhiều, Hình Tư Vũ cưng chiều xoa xoa đầu cậu.
Trầm Tương hít hít mũi, nắm lấy bông hoa hồng đã được Hình Tư Vũ nhổ gai ra, cậu đặt một nụ hôn lên trán anh.
“Cậu chủ, tối nay gặp lại.”
Hẹn gặp lại anh vào tối nay, hoa hồng nhỏ của em. Hình Tư Vũ chăm chú nhìn người kia trong ánh hoàng hôn.
Khi màn đêm dần buông xuống, Hình Tư Vũ mệt mỏi vì phải ứng phó với người nhà nhiệt tình đã lâu không gặp, anh chỉ muốn nhanh chóng ôm người yêu vào lòng.
Trên bàn có một bó hoa hồng được cắm tinh xảo trong bình, nhưng Trầm Tương không xuất hiện ở nhà ăn, Thu Ý nói cậu ấy không thoải mái, Hình Tư Vũ lơ đãng kết thúc buổi tiệc, không giống như những cuộc hẹn hò thường lệ với Trầm Tương, còn chuẩn bị kỹ càng một chút, anh vội vàng bước vào phòng Trầm Tương trong khi vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi quân phục chưa kịp thay.
Lúc Hình Tư Vũ bước vào phòng, Trầm Tương đang co ro trên chiếc giường mềm mại, chỉ để lộ ra cái đầu đầy tóc xù xù, trên trán chườm túi đá, hai vết ửng hồng trên má, đôi môi khô nứt nẻ vì nóng, mỗi hơi thở đều mang cảm giác bị lửa đốt, ngủ cũng không yên ổn.
Mặc dù Trầm Tương đang choáng váng vì nóng, nhưng cậu vẫn có thể ngửi ra mùi hương đặc biệt trên cơ thể Hình Tư Vũ, vì ngủ không ngon nên cậu đã sớm tỉnh dậy, lờ mờ mở mắt ra để tìm kím bóng dáng của Hình Tư Vũ, mặc dù cậu biết rằng trước mắt mình chỉ một mảnh hư vô.
“Tương Tương, vẫn không thoải mái sao?” Hình Tư Vũ ngồi ở mép giường, âu yếm vươn tay vuốt ve khuôn mặt nóng bừng, Trầm Tương mở đôi mắt to ướt át, lông mi vẫn còn đọng nước mắt, cọ cọ tay đối phương không muốn rời xa.
“Không khó chịu, chỉ là hơi buồn ngủ. Bác sĩ đã khám rồi, chỉ cần hạ sốt thì không sao.”
Hình Tư Vũ sờ sờ túi đá chườm trên trán, nó hơi tan chảy một chút, anh đứng dậy định đi thay túi đá khác, nhưng Trầm Tương đã nắm lấy góc áo của anh.
“Cậu chủ, ở bên cạnh anh.”
“Được rồi, em ở bên anh mà, em chỉ đi đổi túi đá khác thôi, em sẽ trở lại ngay, ngoan.”
Sau khi nghe Hình Tư Vũ giải thích, Trầm Tương bĩu môi nằm lại trên giường.
Vì vậy, cả một buổi tối, Hình Tư Vũ tự tay chăm sóc cho Trầm Tương, đút thuốc, thay túi đá, đo nhiệt độ cơ thể vội đến nổi chân không chạm đất, cho đến khi nhiệt độ cơ thể Trầm Tương đã hạ, đã là bốn giờ sáng.
“Cậu chủ.”
“Hửm? Em nghĩ anh mới là cậu chủ nhỏ của em đấy.” Hình Tư Vũ rửa sạch bọt dầu gội trên người, lấy khăn tắm quấn chặt, nghe thấy tiếng cậu kêu, nhéo nhéo mũi cậu.
Thấy cậu chủ cuối cùng cũng giải quyết xong mọi chuyện, Trầm Tương thoải mái nằm trên người của cậu chủ, đối phương tựa như cây lớn, bất luận thế nào cũng rất đáng tin cậy.
“Tương Tương, anh chưa nói cho em biết tại sao anh lại sốt?” Hình Tư Vũ vuốt ve làn da mỏng manh và mềm mại của người yêu, nhẹ nhàng xoa bóp trái cây nhỏ màu đỏ trong tay.
“A… Bởi vì, bởi vì anh không cẩn thận ngã vào trong hồ phun nước, chỉ trách anh là một người mù.” Trầm Tương chột da mím mím môi.
Hình Tư Vũ không vạch trần cậu, Trầm Tương lớn lên trong gia đình họ Hình, cậu quen thuộc mọi cửa nẻo ở nhà họ Hình, làm sao cậu có thể tự mình rơi xuống hồ phun nước, tầm mắt anh rơi vào bộ quần áo ướt đẫm ở trong giỏ, “Lần trước cho anh cái gậy chống ở đâu rồi? Bị Hình Tư Trụ lấy mất rồi?”
“Cậu chủ Trụ nói thích, vậy nên anh đã cho em ấy.” Nói xong Trầm Tương cũng có chút đau lòng.
“Lần sau em làm cho anh một cái tốt hơn, buồn ngủ chưa?” Sau khi Hình Tư Vũ nói xong, Trầm Tương liền ngáp một cái.
Trầm Tương vùi vào trong vòng tay của Hình Tư Vũ, nhẹ nhàng nói, “Buồn ngủ.”
“Ngủ đi, em ở bên anh.” Hình Tư Vũ dịu dàng vỗ vỗ lưng cậu, như đang dỗ dành một đứa trẻ, đôi mi rũ xuống che giấu sự u ám trong mắt.
Khi Trầm Tương tỉnh dậy, cậu đang ôm một cái gối, còn lưu lại hơi ấm.
Chị Thu Ý bưng bữa sáng bước vào, “Trầm Tương? Để chị sờ trán em xem.”
“Hạ sốt rồi, buổi tối em có thấy khó chịu không? Chị nói em nghe, cậu chủ Trụ vì không hoàn thành bài tập về nhà nên bị cậu chủ Vũ xách đến sân võ đánh một trận, bộ dáng cậu chủ Trụ đi khập khiễng thật buồn cười.”
Tâm trạng trước đó của Trầm Tương đang khó chịu vì tỉnh dậy không thấy cậu chủ đâu, sau khi nghe xong nhịn không được bật cười.
Bởi vì ở trong quân đội nên mỗi tháng Hình Tư Vũ chỉ có một kỳ nghỉ phép, anh đã nhờ người mua một cây gậy chống chất lượng cao cấp, hôm nay đã được giao tới tay định đưa cho Trầm Tương, nhưng khi về đến nhà lại không thấy Trầm Tương đâu.
Căn phòng ở lối vào bên trong đã trống trơn, người làm vườn trong phòng hoa là một người làm vườn mới thuê. Bụi hoa hồng mà Trầm Tương yêu thích đã khô héo vì mất đi sự chăm sóc tỉ mỉ của chủ nhân, mặt đất chỉ toàn là lá khô và cánh hoa, trái tim của Hình Tư Vũ cũng cằn cỗi và tuyệt vọng như bụi hoa hồng này.
“Hồi đầu tháng quản gia Trầm xin từ chức, dẫn Trầm Tương đi theo, tôi cũng không biết rõ.” Lúc Thu Ý bưng cơm đi ngang qua, bị Hình Tư Vũ bắt gặp nên giữ lại. Cô sợ hãi trước vẻ mặt u ám của Hình Tư Vũ, rụt rè trả lời.
Vào đầu tháng, đó là khi Hình Tư Vũ trở về doanh trại sau kỳ nghỉ của mình.
“Mẹ, tại sao quản gia Trầm lại từ chức?” Hình Tư Vũ hỏi.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn về phía cậu bé đang chơi đùa ở phía xa, “Sao thế? Tiểu Trụ không thích đứa bé nhà họ Trầm, vì vậy mẹ nhờ quản gia Trầm gửi nó về quê. Nhưng không ngờ quản gia Trầm lại từ chức, mẹ chỉ đơn giản là đồng ý.”
“Con biết rồi.”
“Quản gia Trầm vẫn là tri kỷ, dù gì cũng đã ở Hình gia hai mươi năm, vị quản gia Lâm mới tới này tôi cũng không quá hài lòng.” Phu nhân Hình nhấp một ngụm cà phê, nhìn Hình Tư Vũ đang vội vàng rời đi nở một nụ cười nghiền ngẫm.
…………….
Hai năm sau, Hình Tư Vũ vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm Trầm Tương, anh đã đến quê của Trầm Tương và được người dân trong làng cho biết rằng quản gia Trầm không có đưa cậu về quê, cha con Trầm gia dường như bốc hơi khỏi nhân gian.
Hai kẻ say rượu loạng choạng đi trên đường phố vắng vẻ vào ban đêm, cuối cùng không thể đi nổi nửa, bọn họ ngồi xổm bên vệ đường.
Con ma men ném chai rượu, trực tiếp nằm trên mặt đường, “Lão Triệu, cậu còn không đem bán thằng nhóc mù kia sao? Tôi đang chờ tiền làm việc đây.”
“Không bán.” Người đàn ông say rượu được gọi là lão Triệu lấy từ trong túi quần ra một hộp thuốc lá rách nát, rút ra một điếu thuốc để hút, ánh lửa chiếu sáng lên gương mặt đẹp trai như được tạc bằng dao của hắn, vỏ bật lửa bằng nhựa được đánh bóng, có thể thấy rằng chất lượng cuộc sống của họ không tốt lắm.
“Đệt, tôi thật sự không hiểu thằng nhóc đó có gì tốt, cậu nghe tôi đi, chậc, bán nó đi rồi cưới một người vợ khác tốt hơn.”
“Em ấy là vợ tôi, tôi đang đợi em ấy sinh cho tôi một bé trai.”
“Khốn kiếp, Lão Triệu, cậu đúng là biến thái.” Kẻ say rượu kia không nhịn được tránh sang một bên.
“Yên tâm đi, tôi coi thường cậu.” Nhìn thấy động tác của gã, Lão Triệu cười nhạo một tiếng.
Hai kẻ say rượu ầm ĩ một trận, sau đó mỗi người lần lượt đi về nhà.
Lão Triệu vịn vách tường chậm rãi đi tới, đáng tiếc là hắn hoàn toàn say khướt, không biết phía sau có một ác ma đang đi theo.
Lặng lẽ đi theo lão Triệu vào sâu bên trong, Hình Tư Vũ đè thấp vành nón, trái tim khí phách được tôi luyện trên chiến trường cũng khẽ rung lên. Môi trường sống ở đây rất kém, đây là một khu ổ chuột trong thành phố lớn, thế mà Tương Tương của anh sinh sống ở nơi này hai năm. Anh ấy mỏng manh và mềm yếu như vậy, không thể nhìn mọi thứ, sinh hoạt khó khăn đến nhường nào? Hình Tư Vũ chỉ cảm thấy tim mình co rút đau đớn.
Ở phía trước có một tầng hầm ngầm, lão Triệu dừng bước chân, hắn vừa mở cửa đã bị Hình Tư Vũ đánh ngất, Hình Tư Vũ mở cửa sẵn tiện kéo lão Triệu vào trong.
Trong căn hầm rất nhỏ, có thể nhìn thấy mọi thứ trong nháy mắt, mà người trong lòng của Hình Tư Vũ đang cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ. Mái tóc đen của cậu đã rất dài, làn da bởi vì lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng, ở trong tầng hầm âm u càng trắng như một viên ngọc bích, cổ tay và chân bị dây xích trói lấy, vì quá gầy ốm, dây xích đối với cậu quá lớn, tay chân yếu ớt dễ vỡ như mây, Hình Tư Vũ bước đi nhẹ nhàng vì sợ đánh thức cậu.
Nhưng cậu vẫn tỉnh giấc, cậu ngồi dậy, dây xích trên người phát ra âm thanh lách cách.
“Tương Tương, là em.” Hình Tư Vũ tùy tay vứt lão Triệu sang một bên, vội vàng tiến về phía trước, ôm người yêu vào trong lòng.
Cho đến khi cậu được bao quanh bởi mùi hương gỗ quen thuộc, Trầm Tương mới hoảng hốt hỏi, “Cậu chủ? Hình Tư Vũ?”
“Là em, em ở đây.” Hình Tư Vũ chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng của anh cuối cùng cũng được lấp đầy, hai năm không thấy, cơ thể của Trầm Tương ngày càng nhẹ hơn, chân tay của cậu cũng gầy yếu, chỉ cần nhẹ nhàng gấp lại cũng dễ dàng gãy.
Trầm Tương dùng sức bám vào Hình Tư Vũ, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve khuôn mặt đối phương, xác nhận thật là người kia, cuối cùng như người chết đuối vớ được khúc gỗ, giọng hơi khàn khàn phát ra tiếng khóc, cậu ngẩng đầu lên bộ dáng không muốn rời xa Hình Tư Vũ, hoảng hốt như trở lại vào buổi tối hai năm trước, “Cuối cùng em cũng tới, anh vẫn luôn đợi em tới.”
Sau khi mất đi rồi tìm lại được, dục vọng nhanh chóng bừng lên. Giống như bụi hồng dại hoang vu, sau khi bị đốt cháy đen sẽ nhanh chóng mọc lên những bông hồng xum xuê và rực rỡ.
Hình Tư Vũ ngậm lấy đôi môi mềm mại của cậu, câu lấy chiếc lưỡi nhỏ của cậu ra mút mạnh, eo Trầm Tương mềm nhũn, ở trong lòng Hình Tư Vũ rên rỉ, lòng bàn tay thon dài vươn vào trong quần áo, nhéo hoa quả nhỏ rồi nhẹ nhàng xoa nắn, bộ ngực đã hơi phồng lên, còn lưu lại một ít dấu tay xanh tím.
Chú chim đáng thương của Trầm Tương đang chảy nước, Hình Tư Vũ xoa bóp nó như thể đang xoa dịu, cúc hoa đã mở rộng tốt giống như nội tâm tham lam của anh nuốt chửng dương v*t của Trầm Tương.
“Ưm, a… hơi đau… Ư…” Dù sao cũng đã lâu không dùng tới, còn có chút khô ráo, Trầm Tương thấp giọng rên rỉ, hai má ửng đỏ, đôi môi hé mở bị hôn đến mức sưng đỏ, dụ dỗ Hình Tư Vũ thăm dò khoang miệng ngọt ngào lần nữa.
Giường xếp nhỏ hẹp phát ra tiếng cót két, tầng hầm tràn ngập âm thanh mơ hồ của nước và tiếng rên rỉ.
“Ưm… Chậm một chút, huhuhu, anh không thể chịu được nữa…” Trầm Tương nắm lấy ga trải giường, mặc dù miệng đang cầu xin tha, nhưng thân thể lại không ngừng đón ý hùa với đối phương, trên người bao phủ đầy dấu hôn của Hình Tư Vũ, cơ thể căng lên khi đạt cao trào.
Khi lão Triệu tỉnh dậy, hắn ta bị trói trên ghế, người vợ mà hắn cướp đoạt được đang bị một người đàn ông mạnh mẽ khác đè dưới thân, trên khuôn mặt của cậu là sự hưởng thụ và vui sướng mà hắn chưa từng thấy trong hai năm qua, trên mặt đất rơi đầy quần áo cùng dây xích, đột nhiên hắn có chút tuyệt vọng, hoa hồng nhỏ của hắn đã bị người khác phát hiện.
Lão Triệu đã chết, Hình Tư Vũ đã giải quyết mọi việc gọn gàng, Hình Tư Vũ đưa Trầm Tương ra khỏi tầng hầm, Trầm Tương mang đầu của lão Triệu theo.
Trầm Tương trở thành phu nhân của nhà họ Hình, một vị phu nhân hiếm có, cậu đã quen việc bị xích trong căn phòng tối, cậu không muốn gặp người, chỉ cần Hình Tư Vũ không ở bên cạnh, cậu thu mình lại trên giường như một con búp bê mất đi linh hồn, chỉ có Hình Tư Vũ mới có thể cho cậu lượng điện quấn lên dây cót cho cậu.
Cho đến khi Hình Tư Vũ phát hiện có điều gì đó không ổn, bác sĩ tâm lý nghiêm túc nhíu mày, “Phu nhân yêu cầu tiến hành trị liệu tâm lý.”
Nếu có thể nhìn thấy thế giới này, có thể bảo vệ chính mình và không để ai tàn sát nữa.
Trầm Tương thoát khỏi thế giới đầy màu sắc, chạm vào chính xác chiếc cằm vẫn còn một chút râu của người đàn ông, nhẹ nhàng gãi gãi.
“Anh lại cứu tôi một lần nữa.”
Hoàn.