Mùi máu tanh nồng đậm đã bị gió lạnh thổi cuốn đi, máu đỏ sẫm vẫn còn tồn đọng trên thi thể, từng giọt từng giọt rơi trên sàn gỗ màu nâu, một ít máu bắn ra, người chết chưa từng nhắm mắt.
Mưa gió đập vào cửa sổ thủy tinh đang mở, phát ra tiếng kêu cót két, cả phòng ngủ đều là máu lạnh.
Trầm Tương buồn ngủ cuộn mình trong vòng tay của người đàn ông, máu trên người cậu đã được rửa sạch sẽ, người đàn ông nắm vành tai cậu nhẹ nhàng xoa nắn.
“Tương Tương, nước lạnh rồi, em mau dậy đi.”
“Tôi không muốn dậy.”
Trầm Tương nhăn mũi, ngơ ngác mở to hai mắt, nhìn trần nhà tắm màu vàng ấm áp tìm kím gì đó, một lúc sau mới kịp phản ứng lại. Cậu làm nũng cọ cọ ngực người đàn ông, ngón tay ngâm nước nóng nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của anh ta, trượt từ sống mũi cao thẳng xuống đôi môi rồi dùng sức hôn thật mạnh, sờ sờ vài sợi râu trên cằm, người đàn ông cười nhẹ một tiếng, ngậm lấy ngón tay lộn xộn của cậu, đầu lưỡi linh hoạt liếm láp ngón tay cậu, như đang nâng niu một vật báu vô giá.
Trầm Tương rút tay ra khỏi miệng anh ta, “Anh cũng không chê bẩn à, heo thúi.”
“Anh là con heo thúi, vậy Tương Tương thơm như thế, em là con heo thơm.”
“Hứ, anh mới là heo, tôi là người.” Vẻ mặt nhăn nhó của Trầm Tương khiến người đàn ông nóng bừng, anh ta xoa xoa má Trầm Tương, sau đó ôm Trầm Tương ra khỏi bồn tắm, lấy khăn lớn quấn thân thể cậu lại, đặt cậu lên giường.
Khăn trải giường đã được người đàn ông vứt bỏ, chiếc nệm đẫm máu cho thấy ở đây đã xảy ra chuyện gì, Trầm Tương từ từ mặc quần áo vào, lấy cây lau nhà lau sạch sẽ vết máu trên sàn, trong phòng bếp truyền đến âm thanh cạch cạch.
Trầm Tương theo tiếng động đi tới, nhìn thấy đầu của Triệu Tiết đang nằm trên thớt, đôi mắt trũng sâu của hắn dường như đang âm thầm buộc tội cậu.
Người đàn ông cắt rời thi thể, vài con dao làm bếp vứt trên mặt đất, máy xay thịt đang hoạt động đem da thịt đâm nát nhừ.
Người đàn ông cầm lấy đầu Triệu Tiết, hỏi: “Em muốn xử lý đầu của hắn như thế nào? Cứ để nguyên như vậy?”
Quá muộn để loại bỏ các tế bào não và máu thịt, lớp thạch cao ẩm ướt bao phủ đầu, Trầm Tương nghiêm túc như thể cậu đang làm một tác phẩm nghệ thuật.
Một dòng bọt thịt liên tục chảy vào cống thoát nước, xương đùi, xương chày và xương chậu bị vứt bỏ tùy ý ở trên mặt đất, người đàn ông có chút chán ghét cầm lên phần thịt dính đầy máu nhưng vẫn có thể nhìn ra là bộ phận sinh dục liền ném vào máy xay thịt.
Bầu trời u ám và xám xịt, chỉ đợi một quả bóng nóng đỏ rực xuyên qua những đám mây.
Người đàn ông dành thời gian để thu dọn tất cả các vết máu, những mảnh xương còn sót lại chưa kịp kịp xử lý đặt ngay ngắn trong tủ lạnh.
Lúc Trầm Tương ôm cái đầu được bó thạch cao ngồi lên xe, trời đã sắp sáng, căn nhà tưởng chừng như bình thường cùng với người chết Triệu Tiết bị bỏ lại phía sau, còn có cuộc sống và những ký ức khiến cho người ta buồn nôn.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Gió lạnh tràn vào trong xe, tóc Trầm Tương vừa chải chuốt gọn gàng lại bị gió thổi rối tung lên, cậu đơn giản bỏ cuộc, cậu tò mò ngó ra cửa kính xe để ngắm cảnh vật bên ngoài.
“Cuối con đường này là nơi cuối cùng.” Kết thúc cuộc hành trình này.
Không biết xe đã chạy bao lâu, con đường trước sau vẫn chưa thấy điểm cuối, từ lúc ngủ say đến khi tỉnh dậy Trầm Tương không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
Đầu của Triệu Tiết lăn đến chân của Trầm Tương, những đường nét trên khuôn mặt bị thạch cao làm thay đổi thế nhưng Trầm Tương lại có thể nhìn thấy rõ ràng, Trầm Tương ôm má mờ mịt nhìn ngắm mặt trời lặn, đôi chân trần đạp lên đầu thạch cao một cách vô thức.
Khi Trầm Tương tỉnh dậy lần nữa, cậu đang được người đàn ông ôm vào trong ngực, cậu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên đã thấy cảnh sát bao vây họ, những ngọn đèn trần trên nóc xe xoay tròn nhấp nháy màu xanh đỏ, cái đầu thạch cao lăn xuống dưới chân cậu.
“Tương Tương tỉnh ngủ, em ngủ say quá, anh không thể đánh thức em được, chúng ta rốt cuộc tới nơi rồi.” Người đàn ông nhéo nhéo mũi cậu.
Một viên đạn bay tới, người đàn ông che kín mắt Trầm Tương.
Linh hồn dường như bị kéo vào vực thẳm vô tận, tất cả những ánh đèn sặc sỡ trước mắt đều biến mất, chỉ còn lại một mảnh hư vô.