Vương tử Uy Nhĩ Sĩ quả nhiên là "thần thông quảng đại", sang ngày hôm sau lúc vừa mới tờ mờ sáng đã phái người đưa tin tức tới, nói là đã phát hiện ra được tung tích của Sơn Khẩu Tuyết Tử.
Vương Chí Đạo lúc này đang triển khai huấn luyện đặc biệt cho sáu tên lính Anh quốc, sau khi nhận được tin tức liền tranh thủ đem đám lính Anh quốc giao lại cho Lưu Chấn Đông quản lý, lập tức mang theo Ô Tâm Lan vội vàng xuất môn.
Sở dĩ phải mang theo Ô Tâm Lan, chính là theo ý tứ của Hoắc Đình Giác. Bởi vì theo tin tức đã biết được, hiện nay Sơn Khẩu Tuyết Tử đang ở một mình một chỗ, Hoắc Đình Giác cảm giác thấy, Sơn Khẩu Tuyết Tử là một người phụ nữ, lại còn là phụ nữ Nhật Bản, nếu để Vương Chí Đạo một mình chạy đi gặp nàng, vạn nhất lọt vào trong mắt của một người có dụng ý xấu, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Tinh Võ Môn. Đã có sự việc của Trần Chân, Hoắc Đình Giác cũng không muốn để cho Vương Chí Đạo cũng lâm vào tình cảnh tương tự, cùng với một nữ nhân Nhật Bản khác bị điều tiếng không trong sạch tình ngay lý gian. Tiếp theo, Hoắc Đình Giác lại cho rằng, để thuyết phục một người phụ nữ đã phải chịu đả kích. Ô Tâm Lan so với Vương Chí Đạo thì càng thích hợp hơn, bởi vì bản thân Ô Tâm Lan cũng là một phụ nữ, phụ nữ cùng phụ nữ hẳn là càng dễ dàng nói chuyện. Càng quan trọng hơn là, Hoắc Đình Giác lại còn lo lắng, vạn nhất tin tức này không phải là sự thật, mà là do người Nhật Bản làm ra cạm bẫy, để nhằm hãm hại Vương Chí Đạo, như vậy thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tiếng oan. Cho nên Hoắc Đình Giác mới kiên trì muốn cho Ô Tâm Lan cùng đi với Vương Chí Đạo.
Hoắc Đình Giác đã vác ra nhiều đạo lý to lớn như vậy, Vương Chí Đạo không có cách nào cự tuyệt, đành phải mang theo Ô Tâm Lan cùng đi. Còn Ô Tâm Lan thì lại đang vô cùng cao hứng. Nàng vốn cảm giác thấy chính bản thân mình trước kia vẫn đi theo bên người Vương Chí Đạo, nhưng lại nửa điểm tác dụng cũng không có, tựa hồ là dư thừa, nhưng là nàng không nghĩ sẽ rời khỏi bên người Vương Chí Đạo, trong lòng vẫn còn đang khổ sở khó chịu. Hôm nay đột nhiên Hoắc Đình Giác lại cho nàng một lý do thích hợp để đi theo bên người Vương Chí Đạo, trong lòng nàng hiển nhiên rất vui mừng.
Sơn Khẩu Tuyết Tử hiện tại đang ở tại một nơi chính là Thượng Hải Dư Sơn Thánh mẫu đại giáo đường, giáo đường này xây dựng vào năm Thanh triều Đồng Trị thứ mười hai, được tôn xưng là "Viễn Đông đệ nhất đường", đến thời hậu thế vẫn là một thắng cảnh rất nổi tiếng ở Thượng Hải.
Sơn Khẩu Tuyết Tử có lẽ là sau khi bị Trần Chân cùng muội muội của nàng đả kích, trong lúc tâm tàn ý lạnh đã chạy đến Thánh mẫu đại giáo đường làm một nữ tu sĩ. Theo người đưa tin của Vương tử Uy Nhĩ Sĩ đã nói, Sơn Khẩu Tuyết Tử mỗi ngày uống trà không vị, nhai cơm như rơm, chỉ biết ngẩn ngơ ngồi ngắm bức tượng thánh mẫu Maria.
Vương Chí Đạo nghĩ thầm: may là một Sơn Khẩu Tuyết Tử này cũng không tin Phật, nếu không hẳn là nàng đã chạy đến chùa miểu cạo đầu trọc lốc làm ni cô, như vậy thì quả là rất đáng tiếc rồi.
Thượng Hải Dư Sơn Thánh mẫu đại giáo đường nằm trên núi Dư Sơn, chẳng những quy mô hùng vĩ, hơn nữa tạo hình rất có cảm giác nghệ thuật, nội đường càng lại cao lớn rộng mở, điêu khắc tinh xảo. Đời sau Dư Sơn Thánh mẫu đại giáo đường vốn là hai tòa bao gồm cả giáo đường ở lưng chừng núi cùng với đại đường ở trên đỉnh núi, tòa đại đường trên đỉnh núi so với tòa giáo đường ở lưng chừng núi thì càng đẹp đẽ hoành tráng hơn nữa. Tháp chính cao tới ba mươi tám mét, nóc đại điện cao mười bảy mét, theo phương Đông Tây chiều dài năm mươi sáu mét, chỗ rộng rãi nhất xếp được hai mươi lăm chỗ ngồi, có thể dung nạp được tới hơn ba ngàn người, trên đỉnh mái vòm còn có bức tranh tường mạ đồng cực lớn hình thánh mẫu bế chúa Jesus. Đáng tiếc chính là thánh đường trên đỉnh núi mãi đến năm 1925 mới khởi công, tới năm 1935 mới hoàn thành, cho nên hiện nay còn chưa có tồn tại.
Căn cứ theo tin tức Vương tử Uy Nhĩ Sĩ đã cấp cho, Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan liền đi tới "Thánh mẫu đình".
Vừa đưa mắt nhìn một cái đã tháy được Sơn Khẩu Tuyết Tử mặc một thân y phục nữ tu sĩ màu đen đang ngồi yên lặng bên trong đình, đôi mắt đẹp hình như đang nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, nhưng là nhìn đến vẻ mặt thờ ơ ngây ngốc của nàng, hiển nhiên là nàng căn bản không nhìn thấy gì cả.
Nghe thấy thanh âm Vương Chí Đạo gọi nàng, Sơn Khẩu Tuyết Tử mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan một lúc lâu mới uể oải hỏi: "Vương Chí Đạo, là ngươi hả, ngươi như thế nào lại tới chỗ này? Là đặc biệt tới tìm ta sao?"
"Đúng vậy, Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư, ta chính là phải mất tâm sức rất lớn mới tìm được ngươi đó!" Vương Chí Đạo hồi đáp.
Sơn Khẩu Tuyết Tử sâu kín thở dài nói: "Nếu như ngươi tìm ta là vì chuyện tình của Trần Chân, vậy thì ngươi hay là không nên nói, ta không muốn nghe!"
"Tại sao không muốn nghe?" Vương Chí Đạo hỏi: "Ngũ sư huynh của ta lập tức sẽ cùng muội muội tốt của ngươi thành thân đó. Ngươi không muốn đi ngăn cản bọn họ, ngược lại còn trốn ở chỗ này làm nữ tu sĩ, ngươi cho rằng làm như vậy sẽ làm cho tâm lý của ngươi dễ chịu được hơn một chút hay sao?"
Sơn Khẩu Tuyết Tử thê lương mà cười nói: "Ta tại sao lại muốn ngăn cản bọn họ? Cùng Ngọc Tử thành thân, đó là chính Trần Chân tự mình lựa chọn, anh ấy nếu đã lựa chọn Ngọc Tử, ta là một người làm chị, thì như thế nào lại có thể đi phá hủy hạnh phúc của muội muội? Huống chi, ta dù ta ngăn cản thì cũng có gì hay? Dù sao Trần Chân đã phản bội lại ta, ta dù ngăn cản anh ấy cùng Ngọc Tử thành thân cũng không chiếm được gì!"
"Ngươi như thế nào lại biết việc thành thân với muội muội của ngươi là do Ngũ sư huynh của ta lựa chọn, ngươi lại căn cứ vào cái gì mà có thể khẳng định là Ngũ sư huynh của ta đã phản bội ngươi? Nói cho ta biết, ngươi có cùng hắn đối diện nói chuyện hay không?" Vương Chí Đạo hỏi.
"Không có nói qua. Nhưng mà nói chuyện với không nói chuyện thì có cái gì phân biệt đây? Trần Chân muốn cùng Ngọc Tử thành thân đúng là sự thật. Ta hiểu rõ Trần Chân, anh ấy nếu chính bản thân không muốn, thì không ai có thể bắt ép được anh ấy! Huống chi, ta cũng không phải là không đi tìm anh ấy, nhưng anh ấy căn bản là không muốn thấy ta!"
Vương Chí Đạo thở dài, quay sang Ô Tâm Lan đang ngồi bên người nói: "Người ta nói, người phụ nữ trong lúc say tình thì sẽ biến thành người ngốc, nhưng là theo ý ta, phụ nữ trong lúc thất tình thì so với đứa ngốc còn muốn ngu hơn! Một nữ nhân ngay trước mắt này đúng là một ví dụ!"
Ô Tâm Lan cùng Sơn Khẩu Tuyết Tử nghe vậy, mặt ngọc đồng thời dâng lên tức giận, Vương Chí Đạo không đợi cho các nàng phát tác, liền quay sang Sơn Khẩu Tuyết Tử nói: "Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư, ngươi nói rằng ngươi hiểu rõ Ngũ sư huynh của ta, nhưng bây giờ ta xem ra ngươi căn bản là không biết gì về hắn. Ngũ sư huynh của ta là một người rất có trách nhiệm, nếu như mà cảm tình trước kia của hắn với ngươi là thật, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ như thế. Cho dù hắn có thay lòng đổi dạ, hắn cũng tuyệt đối sẽ không thể nào lại không để cho ngươi một chút công đạo nào như hiện nay, mà đi thành thân với muội muội của ngươi. Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư, trên thực tế là ngươi đã bị muội muội của ngươi lừa gạt rồi, Ngũ sư huynh của ta hắn căn bản là không có phản bội ngươi!"
Sơn Khẩu Tuyết Tử nghe vậy giật mình kinh ngạc, cau mày nói: "Ngọc Tử nàng lừa ta ư, ngươi tại sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì nàng đã khiến cho Ngũ sư huynh của ta đem nàng trở thành ngươi rồi, hắn nghĩ lầm là đang thành thân với ngươi!" Vương Chí Đạo hồi đáp.
"Điều này không có khả năng!" Sơn Khẩu Tuyết Tử lắc đầu nói: "Ngọc Tử mặc dù cùng ta lớn lên giống nhau như đúc, nhưng là Trần Chân lại có thể phân biệt rõ ràng được hai chúng ta, anh ấy như thế nào lại có thể đem Ngọc Tử nhầm thành ta được?"
"Đó là bởi vì hắn đã mất trí nhớ rồi, hắn ngay cả chính mình là ai cũng không biết nữa, nhưng là trong trí nhớ của hắn vẫn lưu lại ấn tượng về ngươi, khi nhìn thấy muội muội của ngươi, liền nghĩ nhầm muội muội của ngươi chính là nữ nhân trong trí nhớ kia. Hơn nữa muội muội của ngươi lại cố ý dùng Thôi miên thuật làm hỗn loạn trí nhớ của hắn, mới làm cho hắn đem ngươi cùng muội muội của ngươi hai người hợp lại thành một, cuối cùng đem muội muội của ngươi biến thành tình nhân của hắn rồi..."
Vương Chí Đạo chậm rãi đem suy đoán của mình cùng tình huống khi nhìn thấy Trần Chân kể rõ cho Sơn Khẩu Tuyết Tử một lần, sau đó lại nói với nàng: "Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư, muội muội của ngươi đối xử với ngươi như vậy, thật sự là đã làm cho người khác cũng phải cảm thấy ớn lạnh trong tâm. Chỉ cần ngươi nguyện ý theo sự an bài của ta, ta cam đoan sẽ vạch trần âm mưu của muội muội ngươi, làm cho Ngũ sư huynh của ta khôi phục bình thường. Ta nghĩ ngươi có lẽ cũng không muốn để cho Ngũ sư huynh của ta giống như là con rối, bị muội muội của ngươi thao túng đấy chứ?"
"Ta không thể tin, ta không thể tin!" Sơn Khẩu Tuyết Tử lắc đầu nói: "Ngọc Tử tại sao có thể đối với ta như vậy. Ta chính là tỷ tỷ của nàng mà, chúng ta từ nhỏ tình cảm tốt như vậy, nàng chưa từng bao giờ làm ra những chuyện tình làm ta thương tâm, lần này sao lại có thể ngoại lệ?"
"Có những nữ nhân đối với những chuyện liên quan đến tình cảm thì lại rất điên cuồng, khi để cho nàng gặp được nam nhân mà mình thích, sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để tranh thủ. Nếu ai có thể cản đường của nàng, coi như là người thân nhất đi nữa, cũng sẽ bị nàng vô tình đá văng ra. Muội muội của ngươi, không thể nghi ngờ gì nữa, chính là loại nữ nhân này!" Vương Chí Đạo lờ mờ nói.
"Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư, ngươi suy nghĩ thích đáng một chút, Ngũ sư huynh của ta vẫn tự hào lấy thân phận của hắn là người Trung Quốc, thậm chí vì thân phận này mà không thể không bất đắc dĩ chịu đau đớn dứt bỏ tình cảm trong lúc đó giữa hai người. Như vậy thì hắn lại như thế nào mà đột nhiên cho rằng chính bản thân hắn là người Nhật Bản, lại cùng muội muội của ngươi thành thân? Nếu như hắn thật sự là người Nhật Bản, hoặc là không quan tâm đến thân phận các ngươi là người Nhật Bản, như vậy đã sớm với ở cùng một chỗ với ngươi rồi! Ngươi từng ở cùng với hắn qua một khoảng thời gian, hẳn là biết rõ hắn không có khả năng là người Nhật Bản các ngươi?"
"Đây là sự thật!" Chỉ nghe Ô Tâm Lan cất lời nói: "Ngũ sư huynh đã từng ở trước mặt Tinh Võ Môn sư huynh đệ chúng ta nói chính hắn là người Nhật Bản, nguyên tên gốc lại là Cung Bổn Chân đó! Tuyết Tử tiểu thư, ngươi yêu thương Ngũ sư huynh của ta như vậy, nhất định sẽ không chịu chứng kiến hắn ngay cả chính bản thân mình là ai mà cũng không biết rõ ràng được? Xin ngươi giúp đỡ hắn. Được không?"
Sơn Khẩu Tuyết Tử trầm mặc một lúc lâu, mới hỏi lại: "Ta có thể giúp đỡ anh ấy như thế nào đây?"
Vương Chí Đạo nghĩ lầm rằng nàng đã động tâm, vội trả lời: "Hôm nay Ngũ sư huynh của ta cùng muội muội của ngươi muốn thành thân. Chỉ cần ngươi xuất hiện tại trước mặt hắn, nhất định sẽ thức tỉnh trí nhớ của hắn."
"Vạn nhất không được thì sao?"
"Cho dù không được, khi hắn chứng kiến có hai người Tuyết Tử giống nhau như đúc, nhất định sẽ cảm thấy nghi hoặc, như vậy ta sẽ có cơ hội phá giải điệu được Thôi miên thuật mà muội muội của ngươi đã sử dụng trên người hắn, làm cho hắn tỉnh táo lại!"
Sơn Khẩu Tuyết Tử lại trầm mặc thêm một lúc nữa, mới sâu kín thở dài nói: "Ngọc Tử thật sự là yêu thương Trần Chân như vậy hay sao? Vì hắn mà tình nguyện thương tổn một tỷ tỷ ta đây sao? Nếu như ta chạy đi phá hỏng hôn lễ của nàng, nàng có thể hận chết ta hay không? Từ nay về sau, tình cảm tỷ muội chúng ta sẽ hoàn toàn tan vỡ hay sao..."
Vương Chí Đạo nghe vậy cau mày nói: "Muội muội của ngươi đoạt tình nhân của ngươi còn không nói, lại còn lừa gạt ngươi như vậy. Tình cảm tỷ muội của các ngươi đã sớm tan vỡ rồi, ngươi vẫn còn băn khoăn cái gì nữa?"
"Không, việc này bất đồng!" Sơn Khẩu Tuyết Tử lại lắc đầu, thở dài nói: "Ngọc Tử mặc dù là muội muội của ta, nhưng là từ nhỏ đã đối đãi ta giống như là một tỷ tỷ vậy, có cái gì chơi vui ăn ngon chưa bao giờ tranh của ta, lúc nào cũng nhường nhịn ta. Nàng từ nhỏ đã yêu võ, nhưng ta lại không thích tập võ, cho nên mỗi khi bị người khác ăn hiếp, đều là nàng giúp ta trút giận, trợ giúp cho ta. Bây giờ nhớ lại, một tỷ tỷ ta đây tựa hồ như chưa từng có vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì. Nếu nàng thích Trần Chân, ta đây sẽ tặng lại cho nàng vậy, coi như là một tỷ tỷ ta đây đền bù lại cho những thua thiệt của nàng. Hy vọng bởi vì sự kiện này, tình cảm tỷ muội chúng ta vẫn còn tiếp tục tồn tại được..."
"Câm miệng!" Nhưng là Vương Chí Đạo không nhịn được quát to: "Ngươi cho rằng Ngũ sư huynh của ta là cái gì? Là món đồ chơi của tỷ muội cá ngươi hay sao? Tặng cho muội muội của ngươi, lời này mà ngươi cũng nói ra khỏi miệng được hay sao? Ngươi làm như vậy thì đối với Ngũ sư huynh của ta có công bình sao? Nếu như thần trí của hắn còn thanh tĩnh, ngươi có thể đi nói với hắn, rằng ngươi không muốn theo hắn ở cùng một chỗ, để cho hắn theo muội muội của ngươi ở cùng một chỗ, như vậy Ngũ sư huynh của ta ít nhất vẫn còn có đường để lựa chọn!
Nhưng là bây giờ Ngũ sư huynh của ta căn bản so với người ngu ngốc không có gì phân biệt, hắn chỉ là một con rối bị muội muội của ngươi giật dây mà thôi. Vậy mà ngươi lại có thể nói là đem hắn nhường lại cho muội muội của ngươi, vậy rốt cuộc ngươi đối với Ngũ sư huynh của ta có tình cảm hay không, ngươi có còn coi hắn là người hay không?"
Bị Vương Chí Đạo lớn tiếng khiển trách, Sơn Khẩu Tuyết Tử không khỏi giật mình, đôi môi đỏ mọng khẻ nhúc nhích, nhưng lại không thể nói ra dù chỉ một chữ.
"Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư!" Lại nghe Ô Tâm Lan nói: "Ngũ sư huynh của ta hắn là một thanh niên đầy nhiệt huyết, thực sự anh hùng yêu nước, nếu không cũng không làm cho ngươi phải ái mộ hắn. Ta tin tưởng rằng lúc đầu ngươi sở dĩ ái mộ hắn, nhất định là do coi trọng tính tình thực sự của hắn đó! Nhưng là bây giờ hắn lại bị muội muội của ngươi biến thành liễu một tên Hán gian, một gã phản đồ, bị vạn người thống hận, muôn dân bài trừ. Phụ thân ngươi là người như thế nào, ta tin tưởng ngươi cũng hiểu rõ.
Nếu như hôm nay Ngũ sư huynh của ta thật sự cùng muội muội của ngươi thành thân với nhau, sẽ trở thành công cụ của phụ thân ngươi. Nếu như phụ thân ngươi lợi dụng hắn đến sát hại người Trung Quốc chúng ta, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn không thể trờ mình được nữa. Đợi đến một ngày khi hắn khôi phục lại được trí nhớ, hắn sẽ bi thống đến như thế nào, hối hận đến như thế nào, làm sao có thể tự tha thứ được cho bản thân mình? Ngươi có tưởng tượng được ra chứ? Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư, ngươi nếu như thật sự yêu thương Ngũ sư huynh của ta, nhất định sẽ không muốn nhìn đến hắn biến thành như vậy chứ? Cho nên ta thỉnh cầu ngươi, hãy cứu hắn, được không?"
Sơn Khẩu Tuyết Tử sắc mặt rốt cục thay đổi, nàng gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, phụ thân ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lợi dụng Trần Chân. Nếu như Trần Chân thực sự bị phụ thân lợi dụng, đi giết hại đồng bào của anh ấy, thì có một ngày anh ấy tỉnh lại tuyệt đối sẽ đau khổ hối hận cả đời! Ta phải ngăn cản chuyện này, ta sẽ đi cùng với các ngươi! Các ngươi ở đây chờ ta một chút, ta đi đổi bộ quần áo khác, lập tức sẽ đi cũng với các ngươi!"
Sau khi thấy Sơn Khẩu Tuyết Tử vội vàng quay về phòng ở của nàng để thay quần áo, Vương Chí Đạo quay sang Ô Tâm Lan giơ ngón tay cái lên tán thưởng, than thở nói: "Ổ sư tỷ, ngươi thật sự là giỏi ăn nói, thật không có ngờ tới ngươi lại nói ra được những lời nói tình cảm rõ ràng như thế, đem nàng lay động được rồi! Mấy câu nói đó so với những lời lúc trước của ta thì hữu dụng hơn nhiều! Bội phục. Bội phục!"
Ô Tâm Lan được Vương Chí Đạo tán thưởng làm cho trong lòng vui mừng không thôi, lại có chút xấu hổ nói: "Những lời này là ta tích lũy thật lâu mới nói ra được, nếu không có ngươi cùng với nàng nói chuyện từ lúc trước cho đến lúc đó, cho ta có thời gian chuẩn bị, chỉ sợ ta còn nói không nên lời đó!"
Vương Chí Đạo cười nói: "Ta đây sau này làm chuyện gì cũng đặc biệt phải mang ngươi theo, nói không chừng khi mấu chốt ngươi có thể phát huy hiệu quả xuất kỳ bất ý đó!"
"Hay quá!" Ô Tâm Lan vui sướng nhảy lên nói: "Đây là ngươi nói nhé, sau này ngươi làm cái gì đều phải mang ta theo, không cho bỏ ta ở lại! Nếu như ngươi dám bỏ lại ta, ta sẽ hận ngươi đến chết!"
Vương Chí Đạo nghe vậy không khỏi cười khổ, thầm nghĩ thế này không phải là tự mình đi tìm thêm phiền toái cho mình hay sao? Chỉ có điều lời đã nói ra không miệng không thể sửa được nữa, miễn cho Ô Tâm Lan lại buồn bực tức giận mãi không dứt.
Sau khi đợi đến gần nửa giờ đồng hồ, Sơn Khẩu Tuyết Tử vẫn không thấy trở lại, Vương Chí Đạo nhíu nhíu đầu mày nói:
"Không thích hợp. Nàng thay quần áo như thế nào lại lâu như vậy hay sao?"
Ô Tâm Lan nói: "Cũng không tính lâu đâu, nữ hài tử khi thay quần áo cũng thường là rất lâu mà!"
"Không đúng, đây cũng không phải là đi ước hẹn, nàng thay đổi quần áo lâu như vậy làm gì chứ? Bây giờ chúng ta đang có việc rất cấp bách, nàng không có khả năng thay quần áo quá lâu như vậy, nhất định là đã có chuyện!" Vương Chí Đạo nhăn mặt suy nghĩ chớp nhoáng, lại nói với Ô Tâm Lan: "Ổ sư tỷ, ngươi chờ ở chỗ này, cẩn thận chú ý bốn phía, có chuyện gì liền hô to một tiếng. Ta chạy đi xem một chút Sơn Khẩu Tuyết Tử rốt cuộc là đã xảy ra sự tình gì!"
Sau khi phân phó Ô Tâm Lan, Vương Chí Đạo nhằm theo phương hướng Sơn Khẩu Tuyết Tử mới vừa rời đi chạy vụt đi, rất nhanh đã chạy tới trước một khu phòng ở.
Chăm chú quan sát dãy phòng ở trước mặt một chút, Vương Chí Đạo đã nhận ra được một gian phòng, liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra luồn đi vào.
Gian phòng này cũng chỉ là phòng ở của nữ tu sĩ, cũng không quá lớn, bên trong bố trí rất nhã nhặn, mơ hồ có phong cách Nhật Bản, Vương Chí Đạo khẳng định được đây chính là nơi trú chân tạm thời của Sơn Khẩu Tuyết Tử ở Thánh mẫu đại giáo đường.
"Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư. Ngươi ở đâu?"
Thấy có một cánh cửa giống như cửa buồng ngủ đang khép hờ, Vương Chí Đạo gọi khẽ hai tiếng. Không nghe thấy có ai lên tiếng trả lời, Vương Chí Đạo lập tức đưa tay xuống bên hông nắm lấy cây súng lục "Kim tiễn" đã bắt chẹt Vương tử Uy Nhĩ Sĩ mà lấy được, vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng đẩy hé cánh cửa buồng ngủ kia ra.
Mới vừa đẩy ra được một nửa, liền nghe được bên trong vang lên một tiếng thở hổn hển nhè nhẹ, Vương Chí Đạo nghe ra đây đúng là thanh âm của Sơn Khẩu Tuyết Tử, liền đẩy mạnh cánh cửa mở hẳn ra.
Tình huống lọt vào trong tầm mắt làm hắn ngây ngốc sững sờ, chỉ thấy trong một gian phòng ngủ này bố trí rất đơn giản, ngoại trừ một cái bàn cùng hai cái ghế nhỏ, chỉ còn một chiếc giường. Giường nệm đều một màu trắng rất là sạch sẽ. Nhưng điều làm cho Vương Chí Đạo ngẩn người chính là Sơn Khẩu Tuyết Tử đang nằm trên chiếc giường kia, trên thân thể của nàng rõ ràng là đến một sợi vải nhỏ cũng hoàn toàn không có. Thân thể trắng nõn nà như tuyết, cặp đùi đẹp thon dài, hai bầu vú cao vút tròn căng, cặp mông tròn căng săn chắc trắng bóng, thâm chí cả khu tam giác nữ tính kín đáo mê người nhất cũng hiện ra đầy đủ trước mắt Vương Chí Đạo.
Sơn Khẩu Tuyết Tử giống như là đã ăn phải mê huyễn dược gì đó, đôi mắt đẹp của nàng mơ màng mông lung, hai bàn tay ngọc thậm chí còn không ngừng tự xoa nắn vuốt ve trên thân thể mềm mại đang trần truồng của mình, làm ra đủ loại động tác có tính chất hấp dẫn khiêu khích nhất.
Vương Chí Đạo rốt cuộc dù sao cũng là người từ hậu thế mà tái sinh về đây, nên đã rất nhanh kịp hồi phục lại từ trong cơn rung động khi vừa chứng kiến Sơn Khẩu Tuyết Tử thân thể trần truồng, đoán ra đây có lẽ là một cạm bẫy rồi. Có lẽ có người đã cố ý làm cho Sơn Khẩu Tuyết Tử ăn phải mê huyễn dược hoặc là xuân dược, cũng cởi hết quần áo của nàng, chờ đợi chính mình cắn câu. Nếu như chính mình cứ thế đi vào, nói không chừng sẽ xong đời luôn.
Chỉ có điều hắn chung quy cũng không thể cứ như vậy mà rời đi, mặc kệ Sơn Khẩu Tuyết Tử nằm đó không quan tâm. Nhìn lại chung quanh một vòng, Vương Chí Đạo khẳng định được nơi này không còn người nào khác, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái không thôi, chẳng lẽ địch nhân ẩn dấu có thể tránh được cảm giác của mình hay sao?
Đợi thêm một lúc nữa, chỉ thấy động tác của Sơn Khẩu Tuyết Tử lọt vào trong mắt càng ngày càng khêu gợi không chịu nổi, tiếng rên rỉ cũng càng lúc càng lớn lên, xem bộ dáng có lẽ là đã trúng phải xuân dược hàm lượng khá lớn rồi. Vương Chí Đạo nhíu nhíu đầu mày, lập tức quyết định đi vào, đầu tiên kéo cái chăn mỏng trên giường che đi thân thể lõa lồ của Sơn Khẩu Tuyết Tử, sau đó đè vai của Sơn Khẩu Tuyết Tử xuống, ngăn không cho nàng lộn xộn, lại gọi: "Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư, ngươi mau tỉnh lại!"
Sơn Khẩu Tuyết Tử mở to đôi mắt đẹp đang mông lung, nhìn ra được Vương Chí Đạo, liền hí hí cười dài, đột nhiên vươn cánh tay ngọc trắng như tuyết, ôm cứng lấy cổ Vương Chí Đạo, rên rỉ nói: "Vương Chí Đạo, ta rất muốn ngươi, ngươi đến đây đi mà!"
Cái chăn mỏng bị hất tung ra, thân thể mềm mại nóng rực đang trần truồng của Sơn Khẩu Tuyết Tử nhào vào trong lòng Vương Chí Đạo, đôi môi đỏ mọng tỏa hương thơm mê người nhanh chóng áp lên mặt Vương Chí Đạo mà hôn.
Vương Chí Đạo lập tức một lần nữa trở nên ngây dại, sau khi đi tới thời đại này, chính bản thân hắn vẫn chưa có từng chạm vào phụ nữ. Mặc dù khi gặp nạn trên biển đã ngắm qua Long Điệp cùng Ô Tâm Lan thân thể gần như bán khỏa thân, nhưng vẫn là không thể sánh được với Sơn Khẩu Tuyết Tử đang trần truồng quấn quít lên người đến mê man như vậy.
Cho dù Vương Chí Đạo trong tâm vẫn cố gắng thức tỉnh mình rằng đây là một cạm bẫy, ngàn vạn lần không thể mắc lừa, nhưng là thân thể lõa lồ nóng bỏng của Sơn Khẩu Tuyết Tử đang dán sát cùng một chỗ với hắn, cặp vú căng tròn êm ái ép chặt vào ngực hắn, làm cho hắn vẫn không thể tự chủ được phản ứng nam tính đang bắt đầu cao hứng bừng bừng, hai tay không bị khống chế liền ôm lấy thân thể bóng loáng mê người của Sơn Khẩu Tuyết Tử. Khối thân thể mới này của hắn dù sao cũng đã sớm là một thiếu niên mười bảy tuổi, sinh lý sớm đã phát triển hoàn toàn, hơn nữa trong ký ức Vương Chí Đạo đối với những tình huống như thế này đã không còn xa lạ gì nữa, gặp phải kích thích như vậy, còn có thể khống chế được bản thân mình mới là lạ.
Sau một lúc bị cặp môi đỏ mọng của Sơn Khẩu Tuyết Tử hôn lên bờ môi của hắn, thậm chí còn thè cái lưỡi thơm tho mà liếm mút, Vương Chí Đạo rốt cục cũng không thể nhẫn nại chịu đựng được nữa, liền đem thân thể mềm mại của Sơn Khẩu Tuyết Tử hung hăng đè xuống trên giường, một tay bóp chặt lên một bên vú của Sơn Khẩu Tuyết Tử, tay kia thì luồn xuống vuốt ve chân ngọc bóng loáng của Sơn Khẩu Tuyết Tử, lần đến cặp mông căng tròn, rồi từ từ lần vào trong chỗ riêng tư nhất của nàng mà khám phá.
Đang khi vừa chạm tới vùng đất ấm áp ẩm ướt giữa hai chân Sơn Khẩu Tuyết Tử, Vương Chí Đạo đột nhiên cảm thấy thân thể mềm mại của Sơn Khẩu Tuyết Tử sinh ra run rẩy rất nhỏ, lập tức trong lòng chợt động, rất nhanh nhấc tay vuốt xuống bên hông mình. Quả nhiên, hắn kịp đè xuống một bàn tay ngọc của Sơn Khẩu Tuyết Tử, bàn tay ngọc này đã nắm được báng cây súng lục "Kim tiễn", sắp sửa rút được ra.
Lửa dục của Vương Chí Đạo trong nháy mắt tan biến, thần trí kịp tỉnh táo lại. Nhìn chằm chằm vào nữ nhân trần truồng ngay trước mắt, Vương Chí Đạo lạnh lùng nói: "Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư, ngươi sắp làm tân nương tử rồi, nhưng lại cởi hết sạch áo quần cùng ta trác táng, nếu để cho Ngũ sư huynh của ta biết được, ngươi cho rằng hắn còn có thể lấy được ngươi sao?"
Nữ nhân trần truồng đang nằm dưới người hắn biến sắc, đôi mắt đẹp đang mông lung trong nháy mắt trở nên vô cùng ác liệt, đột nhiên vươn tay kia ra, hai ngón tay ngọc vừa nhanh vừa độc nhằm hai mắt Vương Chí Đạo tàn nhẫn đâm vào, đồng thời bên dưới cong đầu gối hướng thượng thúc lên, hung hăng nhằm hướng hạ bộ Vương Chí Đạo thúc đến.
Một giây đồng hồ trước còn là một vưu vật hấp dẫn Vương Chí Đạo trên giường, giờ khắc này lập tức biến thành một ma nữ đòi mạng Vương Chí Đạo!
Vương Chí Đạo hạ một bàn tay xuống phía dưới, nhấn một cái lên đầu gối trắng bóng của Sơn Khẩu Ngọc Tử đang thúc tới, mượn lực kịp lùi về phía sau, tránh được song chỉ của Sơn Khẩu Ngọc Tử đang nhằm xuyên vào mắt. Sau đó đã nhanh như tia chớp rút phăng "Kim tiễn" ra, chĩa vào Sơn Khẩu Ngọc Tử đang lõa lồ, nói: "Không nên lộn xộn, Sơn Khẩu Ngọc Tử, ta mặc dù không thích giết phụ nữ, nhưng là đối với ngươi lại là ngoại lệ. Nếu như ngươi làm càn, ta lập tức nổ súng, không tin ngươi cứ thử xem!"
Sơn Khẩu Ngọc Tử đôi mắt đẹp trợn trừng nhìn Vương Chí Đạo, một lúc lâu mới hậm hực nói: "Vương Chí Đạo, có khí phách ngươi buông súng, cùng ta quang minh chính đại đánh một trận! Dùng súng uy hiếp một nữ nhân tay không tấc sắt, sao có thể tính là nam nhân!"
"Buông súng để dùng cái mông trần đánh với ngươi một trận hay sao?" Vương Chí Đạo cười nói: "Xin lỗi, da mặt của ta rất mỏng, loại sự tình dọa người này ta đây không làm được!"
Sơn Khẩu Ngọc Tử nghe vậy mặt ngọc đỏ bừng lên, vội vàng lôi kéo cái chăn mỏng che khuất thân thể của mình đi. T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
Vương Chí Đạo cười cười nói: "Thân thể của ngươi đã sớm để cho ta xem hết rồi, lại còn che làm gì nữa, chẳng lẽ ngươi vẫn còn thẹn thùng hay sao?"
"Vương Chí Đạo, ngươi vô sỉ!" Sơn Khẩu Ngọc Tử không nhịn được vỡ miệng mắng to.
"Là ta vô sỉ hay là ngươi vô sỉ đây? Rốt cuộc là ai cởi sạch hết cả áo quần, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại dụ dỗ ta vậy?" Vương Chí Đạo lại hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Sơn Khẩu Ngọc Tử, tỷ tỷ của ngươi đâu, ngươi đem nàng mang đi đâu rồi?"
"Không biết, tự ngươi đi tìm đi!" Sơn Khẩu Ngọc Tử cũng hừ lạnh một tiếng, nói: "Muốn dùng tỷ tỷ của ta đến phá hư hôn lễ của ta cùng Trần Chân, ta đã sớm ngờ tới ngươi sẽ sử dụng ra một chiêu này rồi. Vương Chí Đạo, ta nói cho ngươi biết, ngươi đứng hòng mơ tưởng phá hư được ta cùng Trần Chân!"