Tinh Võ Môn

Chương 141: Hồng Quyền cao thủ




Hồng Thế Uy còn tưởng rằng Hoắc Đình Giác mới là Vương Chí Đạo, không nghĩ tới Vương Chí Đạo so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn trẻ tuổi hơn nhiều lắm, không khỏi cảm thấy bất ngờ, ánh mắt lấp lánh đánh giá lại Vương Chí Đạo một lúc, mới chắp tay nói:

"Khó trách có người gọi ngươi là thiếu niên thiên tài xuất sắc nhất trong giới võ thuật, ngươi tuổi còn trẻ như vậy đã có thể danh chấn Thượng Hải, như vậy thực sự là có chân tài thực học. Nhìn người tuổi tác nhiều nhất cũng không quá mười tám tuổi, Hồng Thế Uy ta năm nay hai mươi bốn tuổi, cùng ngươi đối chiến hiển nhiên là có chút cậy lớn hiếp nhỏ. Chỉ có điều là nếu ngươi thực sự là thiên tài võ thuật xuất sắc nhất, như vậy thì tự nhiên là có tư cách là cho ta phải dùng toàn lực rồi. Hy vọng ngươi không để cho ta phải thất vọng!"

Vương Chí Đạo mỉm cười, hỏi: "Hồng huynh, trước hết có thể để ta hỏi ngươi một vấn đề được không?

"Xin mời hỏi!" Hồng Thế Uy gật đầu đáp ứng nói.

"Hồng huynh là hậu đại của Hồng Hi Quan, như vậy xin hỏi ngươi cùng Hồng Môn Hồng Thừa Tổ là có cái quan hệ gì?" Vương Chí Đạo hỏi.

"Nếu xét theo bối phận, thì hắn hẳn là chú họ của ta! Chẳng qua hai nhà chúng ta từ đời trước đã không còn qua lại với nhau, cũng đã rất lâu rồi không có liên lạc qua. Mặc dù hắn sở luyện cũng là Hồng Quyền được tổ tiên Hồng Hi Quan truyền lại, chỉ có điều nếu tính cho kỹ, thì Hồng Thế Uy ta mới có thể tính là truyền nhân chân chính kế thừa Hồng Quyền. Hồng Thừa Tổ chỉ có thể xem như là một nửa mà thôi!" Hồng Thế Uy hồi đáp.

"Vậy sao?" Vương Chí Đạo có chút bất ngờ, cười nói: "Ta còn tưởng rằng là ngươi đã bị Hồng Thừa Tổ hoặc là Hồng Thừa Kim xúi giục, mới chạy tới khiêu chiến ta đó, xem ra hình như là hiểu lầm rồi!"

"Hồng Thừa Kim, người này ta chưa từng có gặp gỡ qua. Hơn nữa hắn sớm đã không còn ở Hồng Môn nữa rồi!"

Hồng Thế Uy cười nói: "Vương huynh đệ hiển nhiên còn không biết rồi, chính là chú họ Hồng Thừa Tổ của ta cũng đã không còn ở Hồng Môn nữa rồi, hắn đã sớm từ bỏ ngôi vị Hồng Môn môn chủ, rời đi Nam Dương rồi. Ta lần này đến Thượng Hải, căn bản là còn không có gặp gỡ qua hắn đó! Về phần Hồng Thừa Kim, sau khi chú họ Hồng Thừa Tổ của ta từ chức, hắn cũng rời khỏi Hồng Môn, không biết tung tích đâu nữa. Ta khiêu chiến ngươi, nhưng nửa điểm quan hệ với hắn cũng không có, ngươi đừng có hiểu lầm!"

"Hồng Thừa Tổ cùng Hồng Thừa Kim đã rời đi khỏi Hồng Môn?" Vương Chí Đạo lần nữa cảm thấy bất ngờ, lại hỏi: "Như vậy bây giờ Hồng Môn môn chủ là ai?"

"Là Hồng Phúc Thiên, là em họ của chú họ của ta Hồng Thừa Tổ, đương nhiên cũng coi như là chú họ xa của ta. Hắn nguyên lai chỉ là người cuối cùng trong Hồng Môn Ngũ sát tinh, biệt hiệu Mai hoa song đao, vốn thực lực cũng không có gì đặc biệt, là người cũng rất bừa bộn, chỉ là không biết tại sao, hai năm trước đã dường như thay đổi thành một người khác, chẳng những thực lực tăng vọt, hơn nữa trở nên dã tâm bừng bừng. Năm ngoái đã nhảy lên đứng đầu Ngũ sát tinh, khoảng ba tháng trước lại còn buộc chú họ ta Hồng Thừa Tổ đem ngôi vị Môn chủ tặng lại cho hắn, sau đó phải rời đến Nam Dương. Bây giờ Hồng Môn nằm trong tay hắn, thanh danh so với lúc trước còn lớn hơn nhiều đó! Vương huynh đệ còn có cái nghi vấn gì nữa sao?"

"Không còn gì nữa, xin mời Hồng huynh chỉ giáo đi!"

Không biết tại sao, Vương Chí Đạo khi nghe được cái tên Hồng Phúc Thiên này, trong lòng không tự chủ được mà sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, nhưng lại không thể nói rõ được rốt cuộc là cái cảm giác gì, chỉ là bản năng cảm thấy thế. Một Hồng Phúc Thiên này có khả năng là kình địch lớn nhất trong cuộc đời của hắn.

Vẫn còn chưa kịp suy tư xem tại sao chính bản thân mình lại sinh ra loại cảm giác như vậy, Hồng Thế Uy đã chắp tay nói với hắn: "Đã như thế, vậy thì ta đây xin ra tay trước!"

Lời nói vừa dứt, Hồng Thế Uy lập tức đã hướng Vương Chí Đạo bức tiến tới, một đôi nắm tay hổ hổ sinh phong, ác liệt dị thường. Người Tinh Võ Môn cùng Đặng Đại Mãn, Lâm Như Siêu thấy thế, vội vã lui về sau, tự động để ra một khoảng sân rộng cho hai người luận võ.

Hồng Quyền nguyên lai gọi là Hồng Gia Quyền, chính là một loại quyền pháp nổi danh trong các phái Nam quyền, bởi vì lại được Quảng Đông danh sư Hoàng Phi Hồng truyền thụ loại quyền pháp này ở Quảng Đông, cho nên Hồng Quyền được truyền bá rộng rãi nhất ở Quảng Đông, chính là đứng đầu trong Quảng Đông Ngũ đại danh quyền "Hồng, Lưu, Thái, Lý, Mạc". Hồng Quyền mặc dù nguyên thủy là do Hồng Hi Quan sáng chế ra, nhưng là lưu truyền đã được mấy trăm năm, trải qua không ít người có khả năng đã gia giảm nội dung, bỏ thô giữ tinh, làm cho nội dung của Hồng Quyền trở nên phong phú vô cùng, sớm đã không còn là nguyên bản nguyên gốc Hồng Quyền mà Hồng Hi Quan truyền lại nữa. Chỉ có điều là về phong cách tổng thể, vẫn duy trì trọng về "Tay nhiều chân ít, bộ ổn thế mạnh, ngạnh kiều ngạnh mã, cương mãnh hữu lực. Dùng khí thúc lực, lấy thanh trợ uy."

Hồng Quyền ngoại trừ ra Ngũ hành quyền cùng Thập hình quyền, nổi danh nhất chính là ba môn Công tự Phục Hổ Quyền, Thiết Tuyến Quyền cùng Hổ Hạc Song Hình Quyền. Ba loại quyền pháp này được xưng là Hồng Quyền tam bảo, là chân chính thuộc về nội dung Hồng Quyền nguyên bản nguyên gốc được Hồng Hi Quan truyền lại.

Công tự Phục Hổ Quyền theo truyền thuyết là do Hồng Hi Quan cải tạo từ Phục Hổ Quyền trong Thiếu Lâm Thập bát La Hán quyền, thành một bộ quyền pháp mới. Bởi vì khi đi bài quyền thì lộ tuyến bước chân thành hình chữ Công (工) nên mới gọi là Công tự Phục Hổ Quyền. Nó chính là bài quyền đại biểu cho Hồng Quyền, chủ yếu để luyện trát kiều thủ, kiều mã cùng khí tức nội kình. Chỗ đặc sắc nằm ở khí thế hùng tráng, mạnh mẽ mãnh liệt, yêu cầu phải trầm vai uốn lưng, kình thông cốt tủy, lấy thân điều khí, lấy khí thúc lực, sử ra phải đạt tới thần thái cùng khí thế "Khí rống sơn hà động, cử bước nổi phong vân".

Thiết Tuyền Quyền chính là quyền thuật nội công trong Hồng Quyền, đồn đại là Hồng Hi Quan được bí truyền võ công từ Thiếu Lâm Tự, lại có đồn đại khác là do một Quảng Đông Thập Hổ khác là Thiết Kiều Tam truyền lại. Loại quyền pháp này đại khai đại hợp, trường kiều đại mã. Chỗ đặc sắc nằm ở lấy thân điều khí, lấy khí thúc lực, lấy khai hợp thở hít, phối hợp với thập nhị kiều thủ quyết, cương nhu hỗ trợ, hơn nữa dùng lục phủ ngũ tạng mà điều tức rèn luyện để đạt được tới hiệu quả "Nội luyện nhất khẩu khí".

Hổ Hạc Song Hình Quyền truyền thuyết là Hồng Hi Quan cùng với vợ là Nghiêm Vịnh Xuân sau khi trao đổi võ thuật đã sáng chế ra một bộ võ nghệ. Chủ yếu lấy sự uy mãnh của Hổ hình phối hợp với sự linh mẫn nhẹ nhàng của Hạc hình mà đạt tới công dụng "Hổ hạc hợp nhất, thiên hạ vô địch."

Đại khái mà nói, là dùng những điểm đặc sắc trong bài quyền của Hồng Quyền kiều thủ, bộ pháp, thân pháp tổng hợp lai, biến hóa đi, hơn nữa dùng cương kình của Hổ hình cương mãnh và Hạc hình xảo kình, biến thành một bộ quyền pháp cao cấp thực dụng, biến hóa vô cùng.

Ba bộ quyền pháp này sở dĩ được gọi là tam bảo, nguyên nhân chủ yếu là Công tự Phục Hổ Quyền trọng căn cơ, nhằm vào trát kiều thủ, kiều mã cùng nội công cơ sở, hơn nữa tất cả những người học Hồng Quyền đều lấy thủ pháp, kiều mã cùng nội kình của nó làm căn cơ, đều một dạng như nhau gọi nó là mẫu hình quyền, cho nên mới được xưng là bài quyền đại biểu cho Hồng Quyền; còn Thiết Tuyến Quyền lại chủ luyện nội kình, chính là bài quyền thực tế theo danh ngôn của Hồng Quyền "Ngoài luyện da gân xương, trong luyện một hơi thở", được xưng là Hồng Quyền chi bảo; còn lại Hổ Hạc Song Hình chính là bài quyền pháp dùng cả trong ứng dụng và biểu diễn trong Hồng Quyền, ba môn quyền pháp này đều có đặc điểm bổ sung hỗ trợ cho nhau.

Hồng Quyền tam bảo này bởi vì được đệ tử của Hoàng Phi Hồng là Lâm Thế Vinh chuyên môn viết sách giảng dạy, truyền lưu hậu thế, đến đời sau càng có nhiều người biết đến, cơ hồ khắp thế giới đều có người học tập. Có thể nói rằng ở hậu thế, những người luyện tập Hồng Quyền, tuyệt đối sẽ không ít hơn những người luyện tập những loại danh quyền như Thái Cực Quyền hay Hình Ý Quyền.

Hồng Thế Uy tự xưng là hậu nhân của Hồng Hi Quan, sở luyện Hồng Quyền quyền đích thật là lô hỏa thuần thanh, lại giác ngộ rất sâu Hồng Quyền tam bảo chân truyền, không chỉ là một đôi cẳng tay tráng kiện của hắn, giống như là gân thép xương đồng, hơn nữa bước chân ổn định trầm ổn như núi, hoàn mỹ thể hiện ra phong cách Hồng Quyền tối cao "Đồng kiều thiết mã". Vương Chí Đạo vừa tiếp xúc với cẳng tay của hắn, lập tức cảm giác giống như đụng vào cái khung sắt, cả cánh tay bị chấn đến tê dại.

Vẫn chưa còn kịp kinh dị, Hồng Thế Uy đã biến chiêu, hai cẳng tay hắn đã đáp lên hai cẳng tay Vương Chí Đạo cùng đồng thời trầm xuống, đem hai tay Vương Chí Đạo ấn xuống dưới, sau đó hai quyền cùng ra, một trên một dưới nhằm nện thẳng lên trên ngực cùng trên bụng Vương Chí Đạo.

Ở trong cự ly ngắn ngủn này, Vương Chí Đạo nhưng lại giơ chân trái lên, từ trong lòng đạp tống thẳng ra ngoài, ra sau mà đến trước, đạp trúng lên trên ngực Hồng Thế Uy, kịp đem Hồng Thế Uy đạp lùi ra ngoài ngay khi hai quyền đầu của Hồng Thế Uy còn cách ngực bụng hắn trong đường tơ kẽ tóc.

Đặng thích công phu của Vương Chí Đạo thuộc về "Xuyên tâm cước" trong quyền thuật truyền thống, uy lực của nó cũng không ở dưới Thái quyền Hoành tảo cước của hắn. Người bị đạp trúng cùng đều đồng dạng như nhau, không phải bị đạp bay thì chính là ngã vật xuống đất hộc máu ngay tại chỗ. Nhưng là Hồng Thế Uy đã trúng một cước này của hắn, chỉ bị lui về phía sau khoảng gần một bước, lập tức đã dường như không có việc gì lại bức tiến xông tới. Lúc này đây Hồng Thế Uy thân thể đột nhiên nhoài thấp về trước, hữu quyền nắm thành bán quyền, lấy các đầu khớp thứ hai xương ngón tay đâm thẳng xuống bụng dưới Vương Chí Đạo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Lấy quyền kình ác liệt cương mãnh dị thường của Hồng Thế Uy mà xem, nếu như Vương Chí Đạo ngạnh tiếp một quyền này của hắn, chỉ sợ sẽ bị đánh cho đứt ruột. Nhưng là Vương Chí Đạo lại biết chính mình không thể lui về phía sau, lấy phong cách của Hồng Thế Uy ngạnh đả ngạnh tiếp, nếu chính mình chỉ cần lui về phía sau một bước, chỉ sợ lập tức sẽ bị Hồng Thế Uy thúc ép càng đánh càng mạnh, đánh cho chính mình không thể hồi khí được. Lập tức, Vương Chí Đạo một chưởng hướng nắm quyền của Hồng Thế Uy đang kích đến mà bổ xuống, đồng thời một quyền khác thẳng tắp nện lên trên khuôn mặt Hồng Thế Uy.

Một chưởng đã bổ trúng lên trên cẳng tay Hồng Thế Uy, thế nhưng lại không thể đem cánh tay Hồng Thế Uy gạt xuống được. Cánh tay Hồng Thế Uy giống như là thiết trụ cứng rằng không thể phá vỡ, cứng rắn chịu một chưởng này của Vương Chí Đạo, nhưng nắm quyền vẫn đang đánh thẳng xuống bụng dưới Vương Chí Đạo. Tại trước khi nắm quyền của Hồng Thế Uy đánh trúng lên người mình, Vương Chí Đạo trong lòng cả kinh, cơ bụng theo bản năng gồng chặt lại, ngạnh chịu một quyền này của Hồng Thế Uy. May là một chưởng của hắn tuy không thể đem nắm quyền của Hồng Thế Uy đẩy đi nhưng lại triệt tiêu được một phần lực đạo, cho nên mới không để cho ruột bị đánh đứt.

Nhưng là bởi vì Hồng Thế Uy dùng chính là bán quyền, lấy khớp xương thứ hai của các ngón tay mà công kích, cho nên điểm chịu lực vẫn bị tập trung lại, lực đạo của một quyền này vẫn xuyên thấu sâu vào trong, làm cho Vương Chí Đạo cảm thấy đau đến tận xương cốt.

---------------------

Chú thích:

Hồng Quyền của Hồng Hi Quan ban đầu được phổ biến ở Quảng Đông, lúc đó có tới hơn mười vạn người luyện tập, sau này được Hoàng Phi Hồng phát triển thêm. Nhưng người thực sự đem Hồng Quyền phổ biến ra chính là Lâm Thế Vinh, đệ tử của Hoàng Phi Hồng. Lâm Thế Vinh đã viết ba quyển quyển phổ về Hồng Quyền để phổ biến rộng rãi Hồng Quyền ra toàn thế giới. Ở VN hiện này cũng có các võ đường dạy Thiếu Lâm Hồng Gia Quyền.

Trong Hồng Quyền chú trọng lối đánh dùng cánh tay nện như đòn gánh, gọi là "kiều", tấn bộ của Hồng Quyền là "mã". Hồng Quyền có hai dạng là "trường kiều đại mã" hoặc là "đoản kiều trác mã". Do đó cao thủ Hồng Quyền chuyên luyện cánh tay cứng như sắt thép, ai luyện Thiết Tuyến Quyền còn đeo vòng sắt vào tay để luyện. Tuy nhiên Hồng Gia Quyền không thiên về đá chân, có lẽ Hoàng Phi Hồng "Vô ảnh cước" chỉ là ngoại lệ của Hồng Quyền.

Theo tác giả thì Hồng Hi Quan và Nghiêm Vịnh Xuân là hai vợ chồng. Tuy nhiên theo gia phả Vịnh Xuân Quyền thì chồng của Nghiêm Vịnh Xuân lại là Lương Bác Trù, là đại đệ tử của Hồng Hi Quan. Tuy nhiên tôn trọng tác giả nên ở đây để nguyên là Hồng Hi Quan lấy Nghiêm Vịnh Xuân

Chỉ có điều Vương Chí Đạo cũng đã đánh trúng Hồng Thế Uy một quyền rồi, nắm tay của hắn cũng đã nện "chát" một phát lên trên mặt Hồng Thế Uy. Nhưng là mặt Hồng Thế Uy lại cứng rắn giống như là đá hoa cương, hơn nữa cơ cần cổ cũng cường tráng to phình ra như đầu não, cho nên mặc dù một quyền này của Vương Chí Đạo đem khóe miệng của Hồng Thế Uy đánh cho tóe máu nhưng lại không hề làm cho đầu hắn lay động dù chỉ là một chút. Ngược lại hắn vẫn dường như không có việc gì, lại tiếp tục phát động đợt công kích thứ hai.

Vương Chí Đạo tâm trí lấy làm kinh hãi, trong lòng rõ ràng một Hồng Thế Uy này chỉ sợ là một đối thủ mạnh nhất mà mình gặp phải từ khi xuất đạo tới nay, tất nhiên là ngoại trừ Lý Thư Văn ra, thậm chí nếu so với Hằng Vân hòa thượng trấn thủ Võ thánh tháp tầng thứ năm thì còn mạnh hơn một chút. Nếu thay đổi thành chính mình của ba tháng trước, chỉ sợ nửa phần cơ hội thủ thắng cũng không có. Chỉ có điều lúc này mình đã được trải qua ba tháng tẩy luyện trên Võ thánh đảo cùng hai bậc võ học tông sư Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên, nếu như vẫn còn bại bởi Hồng Thế Uy, như vậy thì tự nên đi treo cổ thôi!

Đối mặt với quyền đầu của Hồng Thế Uy một lần nữa kích tới, Vương Chí Đạo quyết đoán một cước đá vụt ra, lấy cước phá quyền.

Hai chân nhanh giống như là gió lốc liên hoàn không ngừng đá ra, nhằm hướng hai cánh tay, hai chân cùng cần cổ Hồng Thế Uy. Hồng Thế Uy bị ép buộc phải dùng một đôi cánh tay cứng rắn như sắt thép không ngừng đón đỡ.

Theo lý luận mà nói, chân so với cánh tay dài hơn, lực lượng cũng là cường đại hơn nhiều, lấy cánh tay đến đối kháng chân, thì tuyệt đối không thể thực hiện được. Nhưng là Hồng Thế Uy này lại hết lần này đến lần khác đi ngược lại lẽ thường, một đôi cánh tay của hắn múa tít xung quanh, đem thân thể bao kín đến giọt mưa cũng khó lọt vào, mỗi một cước Vương Chí Đạo đá tới đều bị chặn lại.

Càng kinh người chính là hắn lấy cánh tay ngạnh tiếp công kích đòn chân của Vương Chí Đạo, rõ ràng là không có bị đá lùi lại, hơn nữa cánh tay hắn cùng cước của Vương Chí Đạo chạm vào nhau phát ra tiếng "chát chát" như kim loại chạm nhau. Vương Chí Đạo cảm giác mỗi một đá của bản thân mình giống như là đang đá lên thiết trụ vậy, không bao lâu đã làm cho hai chân cũng bị chấn đến tê dại.

Thiết tí công thật là lợi hại! Vương Chí Đạo trong lòng thất kinh, biết rằng mình phải muốn đột phá được thiết tí phòng ngự của Hồng Thế Uy, nếu không cứ liều mạng tiếp diễn như thế này, chính mình không sớm thì muộn sẽ bởi vì chân cẳng tê dại mà không thể tái chiến, đành phải nhận thua.

Sau khi lại đá ra thêm một cước, Vương Chí Đạo đột nhiên thu hồi cước công, vọt vào trong nội vi của Hồng Thế Uy, một quyền lập tức hướng cằm Hồng Thế Uy đánh tới.

Hồng Thế Uy vốn cũng đang bị Vương Chí Đạo liên hoàn cước công kích làm cho trong lòng kêu khổ, lại thấy hắn đột nhiên thu cước, xông vào nội vi của mình, cùng với mình thiếp thân cận chiến, trong lòng không khỏi mừng thầm. Phải biết rằng Hồng Thế Uy sở luyện Hồng Quyền phong cách trọng về phần đoản kiều trách mã, thủ ngắn công gần, công thủ đều thiếp thân, lại phối hợp với một đôi tay sắt thép, Hồng Thế Uy có thể khẳng định, nếu thiếp thân cận chiến, tuyệt đối không có người nào có thể là đối thủ của hắn. Vương Chí Đạo không thể nghi ngờ gì nữa là đang muốn đi tìm chết rồi!

Đáng tiếc Hồng Thế Uy nhưng lại đánh giá thấp trí tuệ của Vương Chí Đạo, Hồng Thế Uy vừa muốn ngăn cản nắm quyền đang đánh tới của hắn, không ngờ nắm quyền này lại đột nhiên trầm xuống, sau đó hướng thượng mạnh mẽ đánh lên trúng vào mặt trong bắp tay của Hồng Thế Uy.

Hồng Thế Uy mặc dù đã luyện thành một đôi cánh tay cứng rắn giống như sắt thép, nhưng mà dù sao loại Thiết tí công này khả năng chịu lực công kích cũng chỉ là tập trung tại hai cẳng tay cùng mặt ngoài của bắp tay, mặt trong của bắp tay chính là chỗ chết của Thiết tí công, sức đề kháng bạc nhược nhất. Hơn nữa kinh mạch ở bộ vị này cùng với nội tạng có liên quan.

Nếu bị đòn thật nặng, nhất định sẽ khiến cho nội phủ chấn động, tạo thành nội thương. Cho nên mới nói, đối với những cao thủ ngạnh công như thế này, công kích vào mặt trong hai bắp tay của hắn, thì hiệu quả so với công kích lên ngực bụng thậm chí còn hữu hiệu hơn.

Cho nên khi Hồng Thế Uy bị Vương Chí Đạo mạnh mẽ đánh trúng vào mặt trong bắp tay, thân thể không tự chủ được mà chấn động, phòng ngự ngạnh kiều thủ hiển nhiên xuất hiện ra sơ hở. Mà Vương Chí Đạo sao lại có thể bỏ qua một cơ hội tốt này, lập tức hai tay đồng thời xuất ra, một lần nữa nhằm đánh lên mặt trong cả hai bắp tay của Hồng Thế Uy.

Hồng Thế Uy làm sao có thể để cho hắn lại đánh trúng được, song chưởng lập tức trầm xuống, tránh được một đòn đâm lên của Vương Chí Đạo. Thật không ngờ, một chiêu này của Vương Chí Đạo chỉ là hư chiêu, song chưởng của Hồng Thế Uy vừa trầm xuống, hai tay của hắn đã lướt qua trên hai bả vai của Hồng Thế Uy, sử ra một chiêu Song Phong Quán Nhĩ, lấy chưởng căn cả hai bàn tay nặng nề đồng thời vỗ lên cả hai bên huyệt Thái Dương của Hồng Thế Uy.

Loại chiêu thức Song Phong Quán Nhĩ này cũng giống như một loại chiêu thức khác gọi là Giáp Tâm Trửu, đều là tuyệt chiêu trí mạng trong võ thuật Trung Quốc. Người nước ngoài đã đặt cho loại chiêu thức này một cái tên rất hình tượng, gọi là "Bánh kẹp thịt" hay là "Sandwich". Những loại chiêu thức này bởi vì lực đả kích lên thân thể người đều là song trọng giáp công, cho nên có thể làm cho lực đả kích hoàn toàn tác dụng vào bên trong cơ thể con ngươi, ở bên trong bị sinh ra hiệu ứng chấn động, rất dễ dàng đem người ta ấn vào chỗ chết. Cho dù lực lượng không lớn, cũng có thể tạo thành thương tổn nghiêm trọng, nhất là loại giáp công vào bộ vị huyệt Thái Dương yếu hại trí mạng này.

Cho nên mặc dù Hồng Thế Uy khả năng chịu đòn kinh ngươi, nhưng khi bị Vương Chí Đạo dùng một chiêu Song Phong Quán Nhĩ giáp công vào hai bên huyệt Thái Dương, vẫn cảm thấy trong đầu não nổ đến "oàng" một tiếng, trong nháy mắt đã mất đi ý thức. Đợi được đến khi ý thức khôi phục lại, đã thấy Vương Chí Đạo rời khỏi vòng chiến, mỉm cười chắp tay nói với hắn: "Hồng huynh, võ công của ngươi chính là cực mạnh trong những đối thủ ta gặp được từ khi xuất đạo đến nay. Ta rất bội phục. Nếu cứ tiếp tục đấu nữa sẽ không có lợi. Chúng ta không bằng vì vậy mà dừng tay đi, như thế nào?"

Hồng Thế Uy im lặng, biết chính mình đã thua, nếu Vương Chí Đạo mới vừa rồi không dừng tay, thừa dịp khi hắn đang mất ý thức, cho hắn một kích trí mạng, chỉ sợ hắn đã nằm xuống rồi. Nghĩ đến như vậy, Hồng Thế Uy thở dài, chắp tay nói: "Vương huynh đệ quả nhiên là thiên tài võ thuật xuất sắc nhất, ta thua, thua tâm phục khẩu phục! Từ nay về sau, ta Hồng Thế Uy rời khỏi Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu! Xin cáo từ!"

"Chờ một chút!" Vương Chí Đạo thấy thế, vội vàng gọi Hồng Thế Uy lại.

Hồng Thế Uy hỏi: "Vương huynh đệ còn có cái gì muốn chỉ giáo sao?"

"Chỉ giáo không dám nhận, chỉ có điều là, Hồng huynh cứ như vậy rời khỏi Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu, không cảm thấy rất đáng tiếc hay sao?" Vương Chí Đạo cười dài hỏi.

Hồng Thế Uy thở dài nói: "Nghề không bằng người, tự nhiên rời khỏi, có gì đáng tiếc cũng không thể tiếc nữa!"

Vương Chí Đạo nói: "Ngươi chỉ là tạm thời bại dưới tay ta mà thôi, hơn nữa lần này ta cũng chỉ xem như là thắng hiểm, tái đấu một lần nữa chưa chắc ta sẽ thắng được ngươi. Hồng huynh, ngươi nghe ta một lời. Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu vốn chính là Quốc khảo đại thi đấu được Trung Hoa Võ sĩ hội tổ chức ra, dành riêng cho người Trung Quốc chúng ta, đáng tiếc bị người ngoại quốc cậy mạnh đoạt mất.

Người ngoại quốc xem thường võ thuật Trung Quốc chúng ta, vẫn luôn cho rằng võ thuật Trung Quốc chúng ta không chịu nổi một kích, chỉ là hoa cái giá. Bọn họ vọng tưởng ở trong Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu này sẽ triệt để đánh ngã tất cả người luyện võ Trung Quốc chúng ta, lấy điều này để chứng minh người Trung Quốc chúng ta đúng thật là 'Đông Á bệnh phu', đặc biệt là tên Sơn Khẩu Dụ Nhân cầm đầu đám tiểu Nhật Bản. Bọn họ thậm chí còn phát ra khẩu hiệu, nói muốn bao hết mười danh hiệu đầu bảng của Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu, để chứng minh người Trung Quốc chúng ta vô năng.

Hồng huynh, ngươi nguyện ý chứng kiến việc này phát sinh hay sao? Lấy thực lực của ngươi, chính là có thể làm đại biểu đứng đầu cho quyền thuật chính tông của Trung Quốc chúng ta. Nếu như ngươi tham chiến, ta có thể khẳng định, trong mười danh hiệu đứng đầu tuyệt đối có phần của ngươi, nếu như người Trung Quốc chúng ta có thể chiếm hết được cả mười danh hiệu đầu bảng của Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu, nhất định sẽ đả kích được dã tâm của tiểu Nhật Bản cùng các cường quốc phương Tây, làm cho người Trung Quốc chúng ta ngẩng đầu lên làm người. Đương nhiên, nếu có cơ hội chúng ta có thể sẽ ở trên Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu tái chiến một trận, đến lúc đó ngươi nói không chừng lại sẽ có cơ hội đánh bại ta! Hồng huynh, ý tứ của ngươi như thế nào?"

Hồng Thế Uy nghe vậy sợ run một lúc lâu, mới một lần nữa chắp tay thở dài nói: "Vương huynh đệ, lần này ta thật sự đối với ngươi tâm phục khẩu phục rồi. Con người của ta quá mức là coi trọng danh lợi được mất của chính mình, đã quên mất Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu trên thực tế là quan hệ đến danh dự của cả Trung Quốc! Vương huynh đệ, ngươi yên tâm, đã có những lời này của ngươi, Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu ta nhất định sẽ tham gia, hơn nữa ta tuyệt đối sẽ đánh vào đến mười danh hiệu đầu bảng, đem tiểu Nhật Bản cùng các cường quốc phương Tây đánh hạ lôi đài! Chúng ta bây giờ xin cáo từ đã, hẹn gặp lại trên lôi đài của Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu!"

Đợi được sau khi ba người Hồng Thế Uy cùng Đặng Đại Mãn, Lâm Như Siêu rời đi, Hoắc Đình Giác tiến lại vui mừng vỗ vỗ bả vai Vương Chí Đạo, nói với hắn: "Vương Chí Đạo, xa cách đã ba tháng, ngươi so với lúc trước đã thành thục hơn nhiều! Lần này ngươi làm rất được, so với ta còn muốn làm tốt hơn! Trước kia ta đối với những chuyện sở tác sở vi của ngươi còn có ít nhiều vài điểm ý kiến, bây giờ ta đối với ngươi cũng tâm phục khẩu phục rồi!"

"Đa tạ Nhị sư huynh!" Vương Chí Đạo cảm thấy được yêu mà sợ, vội nói tạ ơn.

Lại nghe Lưu Chấn Đông rất buồn bực nói: "Bọn họ không phải hướng ba người chúng ta khiêu chiến hay sao? Như thế nào chỉ cùng Vương Chí Đạo đánh một trận rồi không đánh nữa?"

Vương Chí Đạo cười nói: "Nếu như mà Hồng Thế Uy thắng ta, Đặng Đại Mãn cùng Lâm Như Siêu sẽ hướng các người khiêu chiến. Hồng Thế Uy đã thua thì việc này cũng không cần thiết nữa. Chỉ có chút đáng tiếc, không biết Đặng Đại Mãn cùng Lâm Như Siêu kia thực lực như thế nào? Nếu như mà thực lực của bọn họ không có ở dưới Hồng Thế Uy, vậy thì giấc mộng của ta để cho người Trung Quốc bao hết mười danh hiệu đầu bảng của Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu, sẽ càng thêm phần nắm chắc!"

Hoắc Đình Giác nói: "Một người là Thiếu Lâm tục gia đệ tử, một người là con trai của Lâm Thế Vinh, thực lực hẳn là sẽ không thua kém Hồng Thế Uy bao nhiêu. Hơn nữa ta cùng Đại sư huynh, Chu Quốc Phú huynh, cùng với đại ca kết bái Vương Tử Bình của ngươi, lại còn Trương Bảo Tử kia, còn có Thượng Vân Tường là một siêu cấp cao thủ, nếu như tại trước lúc khai mạc lại có thể đem Trần Chân quay về khôi phục bình thường, lôi kéo về phía chúng ta, vậy thì việc người Trung Quốc chúng ta chiếm hết mười danh hiệu đầu bảng của Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu không phải là một giấc mộng!"