Vương Chí Đạo trở lại toa xe số 303, vừa lúc chứng kiến Ô Tâm Lan từ trong khoang xe đi ra, nhìn thấy Vương Chí Đạo, trên khuôn mặt xinh xắn của nàng đầu tiên là lộ ra nét vui mừng hớn hở, nhưng sau lại có chút bất an, nói:
"Vương Chí Đạo, ta chỉ là đi xem Chu Điệp tỷ một chút mà thôi, không phải là cố ý muốn chạy ra ngoài, ngươi đừng có đối với ta lại hung ác như thế nhé!"
Vương Chí Đạo nghe vậy ngẩn người ra, hỏi lại: "Ta đã từng đối với ngươi hung ác hay sao?"
Ô Tâm Lan trề cái miệng xinh xắn, nói: "Đã vài lần rồi, còn nói không có? Mới vừa rồi ngươi cũng đã đối ta quát ầm lên một lần đó!"
"À đó chỉ là bởi vì lúc ấy rất ồn ào, ta lo lắng ngươi không nghe ra được ta đang nói cái gì, mới nói hơi lớn tiếng một chút mà thôi." Vương Chí Đạo lập tức phủ nhận ngay thái độ ác liệt lúc trước của chính mình, thay đổi đề tài hỏi: "Chu Điệp đang ở đâu?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Chu Điệp đang ở trong buồng rửa tay đó!" Ô Tâm Lan đầu tiên đưa mắt lườm Vương Chí Đạo một cái, rồi mới hồi đáp:
"Mới vừa rồi nàng giúp Tâm Vũ tiền bối băng bó vết thương, dính một bàn tay đầy máu, bây giờ vẫn còn đang ở trong buồng rửa tay để tẩy trừ đó!"
"Nàng giúp Tâm Vũ tiền bối băng bó vết thương?" Vương Chí Đạo vừa nghe xong lập tức cảm thấy khẩn trương, thầm nghĩ nàng sẽ không phải là bị máu kích thích mà biến thành Long Điệp đấy chứ?
Ô Tâm Lan gật đầu nói: "Ừ, thật sự là buồn cười, Chu Điệp tỷ vừa sợ máu lại vừa có chút nghiện sạch sẽ, nhưng lại cứ khăng khăng muốn tỏ ra là dũng cảm phải giúp Tâm Vũ tiền bối băng bó vết thương. Kết quả là làm cho chính mình sắc mặt trắng bệch, còn chưa có băng bó xong đã vội chạy đến buồng rửa tay rồi."
"Tâm Vũ tiền bối khô
Vương Chí Đạo gật đầu, thầm nghĩ Đỗ Tâm Vũ bị thương nặng như vậy, lần này hành trình Bắc Kinh chỉ sợ không nên để cho hắn đi theo nữa, nên tìm một chỗ để cho hắn dưỡng thương mới được. Nghĩ đến sự tình theo như lời Long lão Đại, Vương Chí Đạo lập tức lại hỏi Ô Tâm Lan: "Ô sư tỷ, khoang xe của ngươi cùng Chu Điệp hiện giờ có người ở hay không?"
Ô Tâm Lan lắc đầu nói: "Đã không còn ai nữa, Tôn tiên sinh bọn họ đã trở lại khoang xe lúc trước rồi, ở nơi ấy khói độc đã tan đi hết rồi."
"Được, Ô sư tỷ, ngươi hãy nghe ta nói!" Vương Chí Đạo thần sắc nghiêm túc thấp giọng nói: "Ngươi mau đi vào buồng rửa tay chiếu cố Chu Điệp, nếu như nàng muốn đi ra, ngươi phải nghĩ biện pháp làm cho nàng ở lại lâu một chút rồi mới được quay về!"
Ô Tâm Lan trợn mắt ngạc nhiên, hỏi: "Tại sao cần phải làm như vậy? Ngươi không phải đã nói Chu Điệp tỷ sẽ không giết người nữa hay sao?"
"Ta không nói là nàng muốn giết người. Chỉ là ta muốn xử lý một việc ở trong khoang xe của các ngươi, việc này không thể để cho nàng biết. Ngươi đi làm theo lời ta nói trước đi, sau này ta sẽ giải thích cho ngươi sau!"
Đợi đến sau khi Ô Tâm Lan đi vào trong buồng rửa tay, Vương Chí Đạo lập tức chạy vào trong khoang xe của Chu Điệp, ở dưới gầm giường tìm được cái rương hành lý to của Chu Điệp, mở ra nhìn xem. Bên trong rương ngoại trừ ra mấy cái xường xám xanh xanh đỏ đỏ gợi cảm cùng đồ nội y, lại còn có một cái hộp gỗ đàn hương. Vương Chí Đạo cầm cái hộp gỗ lên mở ra vừa nhìn, mùi máu tươi đã xông lên mũi, bên trong quả nhiên là một cái đầu người, hơn nữa đúng là đầu người quản gia của Chu Điệp kia. Vương Chí Đạo làm vệ sĩ cho Chu Điệp cũng được vài ngày, cùng với quản gia cũng rất quen biết, hôm nay chứng kiến đầu lâu của hắn chết mà hai tròng mắt mở trừng trừng không nhắm lại, không khỏi có chút cảm thán.
Ôm lấy cái hộp gỗ đàn hương, Vương Chí Đạo đem rương hành lý của Chu Điệp đóng lại, đẩy vào chỗ cũ.
Hắn ôm hộp gỗ mở cửa khoang xe đang muốn đi ra ngoài. Nhưng lại thiếu chút nữa đâm đầu húc vào thân thể mềm mại của Chu Điệp.
Chu Điệp hai tay đã được rửa sạch sẽ, nhưng còn chưa có lau khô, áo xường xám của nàng còn dính không ít vệt nước cùng vết máu. Thấy bộ dáng của nàng đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại, hiển nhiên là khó có thể chịu được những vệt nước ướt cùng vết máu kia, đang ý định vào buồng thay bộ xường xám khác.
Nhìn thấy Vương Chí Đạo, Chu Điệp giật mình kinh ngạc, theo bản năng hỏi: "Vương Chí Đạo, ngươi ở bên trong này làm cái gì? Ngươi đang cầm vật gì trên tay vậy?"
"Xin lỗi, xin lỗi!" Nhưng chính là Ô Tâm Lan đang đi theo phía sau Chu Điệp đã hướng Vương Chí Đạo giải thích, nói: "Chu Điệp tỷ nói nàng muốn thay quần áo, ta không có cách nào ngăn cản nàng trở về!"
Trời ạ, loại lời nói giải thích này sao có thể nói ngay trước mặt Chu Điệp được đây?
Quả nhiên, Chu Điệp nghe vậy lại càng nhăn đôi mi thanh tú, hỏi: "Tâm Lan, ngươi đang nói cái gì? Tại sao lại muốn ngăn cản ta trở về. Vương Chí Đạo, ngươi lại làm trò quỷ gì vậy? Không phải là còn chưa tin ta đấy chứ?"
Vương Chí Đạo vội vàng giải thích nói: "Chu Điệp, ngươi đừng hiểu lầm! Không phải như thế, ta mới vừa rồi từ trong miệng sư phụ của ngươi đã biết được, hắn đã dấu thuốc nổ ở trong khoang xe của các ngươi để đến đối phó Tôn tiên sinh, ta phải đem nó gỡ ra. Lo lắng ngươi nếu đi vào sẽ có nguy hiểm, cho nên mới bảo Ô sư tỷ ngăn cản ngươi trở về. May là bây giờ không có việc gì nữa rồi, thuốc nổ ta đã tìm được rồi. Ngươi đi vào thay quần áo đi, ta không quấy rầy ngươi nữa!"
"Đây là thuốc nổ hay sao?" Chu Điệp nhìn hộp gỗ đàn hương Vương Chí Đạo đang ôm trong tay, ánh mắt có chút buồn bã, sâu kín thở dài nói: "Sư phụ hắn vì ám sát Tôn tiên sinh, không tiếc sức đặt thuốc nổ ở trong khoang xe của ta, vậy ý định cũng đem ta cho nổ chết hết ư? Hắn cũng thực là tàn nhất quyết tâm hả! Được rồi, Vương Chí Đạo, sư phụ của ta bây giờ hắn thế nào? Ngươi không có giết hắn chứ?"
"Không có, hắn đã nhảy xuống xe lửa đào tẩu được rồi!" Vương Chí Đạo thấy Chu Điệp rất thương cảm như thế, liền che giấu sự thật. Sau đó hắn lại nói với Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp: "Cái khoang xe này bây giờ đã an toàn rồi, hai người các ngươi vào đi thôi, ta trước hết phải đi xử lý thuốc nổ này!"
Sau khi tìm một chỗ đem cái hộp gỗ chứa đầu lâu quản gia giấu đi, Vương Chí Đạo mới đi về khoang xe của Tôn tiên sinh. Cái đầu lâu quản gia kia, chỉ có thể đến lúc quay về, lại nghĩ biện pháp mang đi mai táng thôi.
Lương thị huynh đệ lúc này đang đứng canh giữ ở cửa, nhìn thấy Vương Chí Đạo, lão Đại Lương Sơn cười chào hỏi hắn, nói: "Này, Vương Chí Đạo, gặp lại ngươi thật là tốt quá, đám sát thủ đó đã bị các ngươi giải quyết toàn bộ rồi chứ?"
Vương Chí Đạo gật đầu nói: "Ừ, Ngũ hình sát thủ cũng xong đời rồi, trên xe lửa có thể không còn có sát thủ nữa. Bất quá như thế cũng không có nghĩ là Tôn tiên sinh đã nhất định được an toàn đâu, các ngươi còn phải tiếp tục đề phòng đó, thời gian sắp tới đây nói không chừng còn nhiều kinh hiểm hơn đó!"
Lương thị huynh đệ đồng loạt gật đầu, Lương Sơn nói: "Chúng ta rõ ràng rồi, cho nên từ giờ trở đi, huynh đệ chúng ta sẽ thay phiên đứng canh gác tại cửa này, tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ một người xa lạ nào đến gần nơi này!"
Vương Chí Đạo tán thưởng một câu, sau đó đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tôn tiên sinh, Tôn Đại Chu, Trần Chân cùng Đỗ Tâm Vũ đang nằm ở trên giường cùng quay lại nhìn về phía hắn.
Tôn tiên sinh mỉm cười gật đầu nói với hắn: "Chí Đạo, chứng kiến được ngươi bình an vô sự, ta an tâm rồi, lúc trước ta còn lo lắng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa đó!"
Vương Chí Đạo hỏi: "Tâm Vũ tiền bối, ông không có việc gì chứ?"
Đỗ Tâm Vũ ngữ khí rất yếu ớt hồi đáp: "Ta còn không chết được đâu, chỉ có điều đã không còn cách nào bảo vệ cho Tôn tiên sinh được nữa, bây giờ an nguy của Tôn tiên sinh chỉ có trông cậy vào các ngươi. Vương Chí Đạo, sự thật đã chứng mình, về phương diện đối kháng với bọn ám sát, ngươi là người xuất sắc nhất ta từng chứng kiến, vô luận là là phản ứng, trí tuệ cùng là năng lực ứng biến, đều còn trên cả ta. Cho nên ta đem an nguy của Tôn tiên sinh phó thác cho ngươi đó, để cho ngươi tới lãnh đạo bọn họ, hy vọng ngươi sẽ không để cho ta thất vọng!"
"Ta sẽ cố gắng hết sức!" Sau khi Vương Chí Đạo đối Đỗ Tâm Vũ hứa hẹn một câu, liền quay sang Tôn Đại Chu hỏi: "Tôn huynh, xe lửa còn bao nhiêu thời gian nữa mới đến được chỗ dừng tiếp theo?"
Tôn Đại Chu nói: "Vốn là đã đến chỗ dừng rồi đấy. Chỉ là bởi vì Ngũ hình sát thủ làm cho đoàn xe lửa này mất đi khống chế. Lấy tốc độ của xe lửa bây giờ, ít nhất cũng phải hơn một giờ đồng hồ nữa, mới có thể đến trạm xe lửa tiếp theo ở huyện Lâm Tri."
"Ở nơi ấy có các huynh đệ của Đồng Minh hội hay không?"
"Có. Ta đã dùng máy điện báo để liên lạc trước với bọn họ rồi. Ta đã cho bọn họ chuẩn bị mấy nhân viên cứu thương để đến chiếu cố Tâm Vũ tiền bối ."
"Chiếu cố? Không được, xe lửa khi đến được trạm xe huyện Lâm Tri, phải đưa Tâm Vũ tiền bối xuống xe, tình huống thân thể của tiền bối bây giờ không thích hợp để tiếp tục ở lại trên xe lửa. Để cho các huynh đệ Đồng Minh hội của các người ở huyện Lâm Tri đưa ông ấy đi bệnh viện. Đừng có nhìn ta như vậy. Ta cũng không phải là làm trò thấy phiền toái thì bỏ lại đâu, chỉ là ông ấy đã bị thương nếu tiếp tục đi cùng chúng ta lại càng nguy hiểm. Tạm thời ở lại bệnh viện huyện Lâm Tri để cho các huynh đệ Đồng Minh hội chiếu cố sẽ rất an toàn, ít nhất sẽ chưa có người nào có thể công kích ông ấy, hơn nữa vết thương có thể hồi phục được nhanh hơn!