Tinh Võ Môn

Chương 103




Long lão Đại thở dài nói: "Nói ra ngươi cũng sẽ không tin tưởng mà. Ngươi nghĩ rằng tại sao ta lại thu nhận một nữ nhân mềm yếu như Chu Điệp kia làm đồ đệ? Là do coi trọng thiên phú tập võ cùng sắc đẹp của nó hay sao? Sai lầm rồi, ta chính là coi trọng tính cách tàn nhẫn vô tình, giết người không nháy mắt của nó. Lần đầu tiên ta nhìn thấy nó, lúc đó nó mới chỉ là một con bé con chừng mười tuổi, sống cùng cha mẹ ở một cái làng nhỏ vùng phụ cận Bắc Kinh, cuộc sống đúng là chỉ có vui không biết buồn. Nhưng tất cả đều là do Trời. Đúng vào ngày tám nước liên quân xâm lấn Bắc Kinh, có mấy tên lính Nhật Bản tấn công vào cái làng nhỏ đó của nó, giết sạch cả dân làng ở đó, kể cả cha của Chu Điệp. Còn mẹ của Chu Điệp, bởi vì cô ta vóc dáng thật đẹp, nên đã làm cho mấy tên lính Nhật Bản kia đại phát thú tính, đem nàng hãm hiếp ngay tại chỗ. Tất cả những việc ấy, đều là phát sinh ngay trước mắt Chu Điệp, năm ấy mới có mười tuổi."

Vương Chí Đạo nghe vậy giận dữ nói: "Ngươi nếu như đã chứng kiến tiểu Nhật Bản hành hung, tại sao lại không đi ngăn cản? Chẳng lẽ ngươi không phải là người Trung Quốc, lại trơ mắt nhìn chính đồng bào của mình bị tiểu Nhật Bản hãm hiếp giết hại mà không quản đến hay sao?"

"Ai nói rằng ta không muốn ngăn cản. Ta chỉ là đến chậm một chút mà thôi, lúc đó tiểu Nhật Bản đã giết sạch hết mọi người trong làng rồi, còn đang ở ngay trước mắt Chu Điệp giở trò làm nhục mẹ của nó. Ta vốn là muốn ra tay giáo huấn mấy tên tiểu Nhật Bản này, thật không ngờ rằng, ta lại thấy được một tình cảnh làm ta cả đời khó quên. Chu Điệp kia, chính là Chu Điệp năm ấy mới chừng mười tuổi, đột nhiên lại nhặt lên một thanh võ sĩ đao vốn bị một tên tiểu Nhật Bản vứt rơi ở trên mặt đất, hướng tên tiểu Nhật Bản đang đè lên người mẹ nó mà đâm tới, lập tức đem tên tiểu Nhật Bản kia đâm xuyên qua ngay tâm tạng. Sau đó nó lại còn vung múa võ sĩ đao nhằm giết mấy tiểu Nhật Bản còn lại. Điều làm ta khiếp sợ chính là, một cái tiểu Chu Điệp này, ánh mắt lúc đó mà so với ánh mắt sợ hãi bất lực lúc trước, hình như đã đột nhiên biến hẳn thành một người khác rồi, hình như là một ánh mắt của sát thủ giết người như ma, vừa lạnh lùng lại vừa vô tình. Động tác giết người của nó lại càng giống như là từ bẩm sinh đã có, vừa thuần thục lại vừa tàn nhẫn, đám tiểu Nhật Bản kia bị nó xuất kỳ bất ý mà giết chết ngay ba người, còn lại mấy người tiểu Nhật Bản khác đều bị ánh mắt kinh khủng của nó dọa cho sợ đến nỗi bỏ chạy trối chết.

Từ sau lúc đó, ta đã cảm giác được, một Chu Điệp này chính là đồ đệ tốt nhất được trời ban cho ta, chỉ cần ta huấn luyện cho nó thật tốt, nó nhất định sẽ trở thành sát thủ ưu tú nhất. Cho nên ta mới đưa nó mang đi cùng. Chỉ có điều quái dị chính là, sau khi ta mang nó rời đi khỏi cái thôn làng kia, nó hình như là giống như đã phục hồi lại tinh thần, đột nhiên khóc ầm lên, vừa lại biến thành cái con bé con sợ hãi bất lực kia, mà đối với chuyên tình chính mình giết chết tiểu Nhật Bản một chút cũng không nhớ rõ được. Khi ta huấn luyện nó, phát hiện ra đối với luyện võ nó có thiên phú kinh người, nhưng kỳ quái chính là, cá tính của nó thế nhưng lại vô cùng mềm yếu, sống chết đều không dám giết người, ngay cả một con thỏ nhỏ xíu cũng không dám giết, càng quá mức chính là nó cứ nhìn thấy con rắn là sẽ té xỉu. Ta vẫn huấn luyện nó suốt ba năm, đều không thể sửa đổi được cái tính tình mềm yếu của nó. Lúc ấy ta tức giận đến muốn chết, cảm giác rằng chính mình đã chọn sai người rồi. Vì vậy mới có ý định giải phóng cho nó, mặt khác đi tìm một đệ tử mới. Thật không ngờ, vào một đêm đó, ta bị mấy kẻ đối địch năm xưa tìm đến tận cửa, ta trong lúc khinh thường đã bị bọn chúng ám toán.

Khi đã tưởng là chết chắc rồi, Chu Điệp không ngờ lại đột nhiên biến thành cái Chu Điệp lạnh lùng vô tình, giết người không chớp mắt kia. Nó ra tay đem tất cả đám người đối đầu với ta tòan bộ giết sạch, đã cứu ta một mạng. Nhưng là sang ngày hôm sau, nó lại giống như là mất trí nhớ, chẳng những không thể nhớ được sự việc giết người đêm hôm trước, hơn nữa tính tình lại trở về thành mềm yếu vô cùng. Từ lúc đó trở đi, ta mới hiểu được ra, ta thu nhận được một đồ đệ này, trên thực tế lại chính là hai người!"

"Nhân cách phân chia?" Vương Chí Đạo nghe được trên vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, hỏi lại Long lão Đại: "Ngươi là ý nói, Chu Điệp trên thực tế chính là người có 'Song trọng nhân cách' sao?"

"Song trọng nhân cách? Nói không sai. Cái danh từ phương Tây này là ta từ sau khi phát hiện ra vấn đề của Chu Điệp mà mới tìm hiểu học tập ra được. Nó đúng là người có Song trọng nhân cách."

Long lão Đại cười khổ nói: "Ta thật sự là không ngờ, chính mình đi tự thu đồ đệ, thế nhưng lại thu được một người tâm lý bất bình thường. Từ ngày đó trở đi, ta liền cẩn thận quan sát Chu Điệp, kết quả ta đã phát hiện ra, nó lúc bình thường chỉ biết xuất hiện ra khuôn mặt Chu Điệp có tính cách mềm yếu, chỉ có ở những lúc đã bị kích động mạnh, tỷ như lúc chứng kiến giết người, mới có thể biến thành cái Chu Điệp kia lạnh lùng vô tình giết người không chớp mắt. Càng quỷ dị hơn là, Chu Điệp mềm yếu đó hoàn toàn không biết chính mình lại có một nhân cách khác. Đối với tất cả những sự việc do cái người nhân cách khác kia làm ra, hoàn toàn không nhớ được gì hết. Vì vậy ta mới đặt cho cái Chu Điệp kia một cái tên, gọi là Long Điệp. Ngoại trừ để phân biệt ra với Chu Điệp tính cách mềm yếu, ta còn hy vọng để cho Long Điệp này đến thừa kế y bát của ta. Trong suốt thời gian mấy năm, ta một mực nghiên cứu, nghiên cứu làm như thế nào để cho biến mất hoàn toàn con người dùng nhân cách Chu Điệp, chỉ để lại con người dùng nhân cách Long Điệp. Nếu như có thể thành công được, nó sẽ là sát thủ hoàn mỹ nhất được ta huấn luyện ra. Đáng tiếc chính là, ta thủy chung không thể thành công. Một Chu Điệp cùng một Long Điệp đó, mặc dù tính cách hoàn toàn trái ngược, trong đó lại không hề có trí nhớ về nhau, nhưng mà hai đứa nó vẫn là một thể thống nhất, ta không có cách nào đem chúng nó chia lìa."

"Chu Điệp chỉ có ở những khi bị kích thích, chứng kiến giết người, lúc đó mới có thể biến thành Long Điệp? Không đúng hả, lúc trước ta từng giết chết mấy tên Hắc y nhân ngay trước mặt nàng. Nàng cũng không có biến hóa gì mà?" Vương Chí Đạo hỏi.

"Bởi vì người chết và nó một chút quan hệ cũng không hề có, nó đã bị kích thích không đủ mạnh. Chỉ có người quen thuộc của nó bị giết hoặc là sắp bị giết, nó mới có thể bị kích thích đến mức biến thành Long Điệp. Nó lần đầu tiên biến thành Long Điệp là bởi vì chứng kiến cha của bản thân mình bị giết, mẹ của mình bị nhục. Mà lần thứ hai biến thành Long Điệp, là bởi vì khi đó chứng kiến ta là sư phụ của nó đang sắp bị giết chết.

Cho nên ta đây nếu như muốn nó giết người, trước hết phải đem Long Điệp đưa xuất hiện ra mới được, còn Chu Điệp thì vĩnh viễn không có khả năng giết người."

Nguyên lai là như vậy, như vậy thì hết thảy mọi chuyện đều được giải thích thông suốt. Vương Chí Đạo nhớ đến tên Ninja ngày đó bị chết khi tiểu Nhật Bản tập kích Tinh Võ Môn, tên Ninja đó có lẽ đã nghĩ lầm rằng Chu Điệp không có lấy nửa điểm lực sát thương, nghĩ muốn nhân cơ hội để làm nhục Chu Điệp. Cho nên một điểm phòng bị cũng không có. Nhưng là Ninja đó lại không thể ngờ tới, bởi vì bọn chúng đêm đó ở trong Tinh Võ Môn giết người, đã kích thích Chu Điệp, khiến cho Chu Điệp biến thành Long Điệp, kết quả tên Ninja kia đã chết trong tay Long Điệp.

Chu Điệp chính là đệ tử của Long lão Đại, võ công rất kinh người, nhưng là tính cách của nàng làm cho nàng không dám giết người, lá gan lại rất là nhỏ, nên mới lừa gạt Vương Chí Đạo, muốn hắn làm vệ sĩ cho bản thân mình. Nhưng là nàng khi đó mục đích không phải là không trong sáng, mà đúng thực sự là muốn để cho Vương Chí Đạo bảo vệ nàng. Đáng tiếc là vì nàng có biểu hiện kỳ quái làm cho Vương Chí Đạo đối với nàng có chút kính nhi viễn chi. Nếu không phải nhờ Long lão Đại nói ra chân tướng, chỉ sợ Vương Chí Đạo nghĩ đến vỡ tan đầu cũng không thể nào nghĩ ra được là Chu Điệp thế nhưng lại là một người có Song trọng nhân cách.

"Ngươi ý định làm như thế nào để giết chết được nhân cách Chu Điệp, làm cho nàng hoàn tòan biến thành Long Điệp?" Vương Chí Đạo lại hỏi.

"Rất đơn giản, làm cho Chu Điệp giết người. Chỉ cần nó khai sát giới, Long Điệp vốn ẩn giấu ở sâu trong nội tâm nó sẽ đi ra, vĩnh viễn thay thế được nhân cách của Chu Điệp. Đây chính là do một bác sĩ chuyên khoa tâm thần người nước Áo Đại Lợi (Austria - Áo), tên là Phất Lạc Y Đức (Freud) (1), dạy cho ta." Long lão Đại lại cười khổ nói: "Chỉ là, ta nằm mơ cũng nghĩ không ra, muốn làm cho Chu Điệp giết người, việc này xem ra so với lên trời còn khó khăn hơn. Ta đã dùng hết đủ loại biện pháp, cũng không có thành công!"

Phất Lạc Y Đức? Lại nghe được thêm một tên tuổi của danh nhân nữa. Tên hỗn đản này như thế mà lại dám dạy cho Long lão Đại cách diệt trừ nhân cách Chu Điệp? Vương Chí Đạo trong lòng tức giận, thầm nghĩ nếu có cơ hội gặp Phất Lạc Y Đức kia, nhất định phải đánh cho hắn một trận thật đau, đánh cho hắn có miệng cũng không thể nói được, để xem hắn còn có thể suốt ngày rao giảng những cái học thuyết "Luyến mẫu tình kết", "Luyến phụ tình kết" gì đó.

"Lúc trước ngươi có nói Tôn tiên sinh nhất định sẽ chết, có người sẽ giết hắn, là có ý tứ gì? Bây giờ bọn người các ngươi coi như là đã chết hết rồi, Chu Điệp đang cùng Tôn tiên sinh ở ngồi ở bên trong khoang xe đó, không có khả năng lại nhìn thấy được tràng diện giết người, không bị kích thích nữa. Chẳng lẽ ngươi lại vẫn có biện pháp nào làm cho Chu Điệp biến thành Long Điệp, ra tay giết Tôn tiên sinh hay sao?"

Long lão Đại lúc này nhưng lại ngậm chặt miệng lại, không nói ra một lời nào nữa.

Vương Chí Đạo thấy thế, không nói hai lời, liền đem Long lão Đại kéo lên, đưa đầu của lão gí sát vào miệng lò than ở đầu máy xe lửa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Dừng lại, Vương Chí Đạo, ngươi tên hỗn đản này, ta nói, ta nói, mau dừng lại!" Long lão Đại vừa giận vừa gấp vội vàng hét lớn lên, đầu tóc cùng lông mi của hắn đã bị bén lửa, rất nhanh đã bị đốt cháy trụi.

Vương Chí Đạo một phát nhấc Long lão Đại đầu tóc lông mi đang bị thiêu đốt cháy sạch ném mạnh xuống sàn xe lửa, lạnh lùng nói với lão: "Còn tưởng rằng ngươi vẫn là một người thông minh. Hóa ra ngươi vẫn là giống như đám người ngu xuẩn khác, không cho nếm chút đau khổ thì sẽ không thành thật. Lập tức trả lời câu hỏi của ta!"

Trước hết trừng mắt giận dữ nhìn Vương Chí Đạo một cái, sau Long lão Đại cũng phải hồi đáp: "Chu Điệp cũng không phải chỉ khi nhìn thấy tràng diện giết người mới có thể biến thành Long Điệp, trên thực tế nó chỉ cần chứng kiến tử thi của người quen thân cũng có thể biến thành Long Điệp. Cho nên khi nó lên xe lửa này ta đã động tay chân một chút vào hành lý của nó, giấu vào bên trong rương hành lý của nó một cái đầu người. Đầu người đó chính là quản gia của nó, tên quản gia đó vốn là khi nó còn nhỏ ta đã tìm về để chăm sóc cho nó, cùng với nó có quan hệ tốt lắm. Ta biết nó có chút nghiện sạch sẽ, coi như là khi ngồi trên xe lửa, cũng sẽ mỗi ngày thay đổi một bộ quần áo. Chỉ cần nó mở cái rương hành lý kia ra, chứng kiến cái đầu lâu tên quản gia kia..."

Nói còn chưa dứt câu, Vương Chí Đạo đã lập tức một cái tát đem lão đánh ngất đi, sau đó vác Long lão Đại đang hôn mê lên, hướng ra ngoài cửa sổ ném mạnh xuống. Long lão Đại hai tay hai chân bị trói chặt, cứ như vậy bị ném rơi ra ngoài xe lửa, cho dù không chết cũng coi như là mất một nửa cái mạng, nếu mà là vận khí không tốt nói không chừng còn có thể gặp phải dã thú đem lão ăn thịt. Thế này cũng coi như là lão gặp báo ứng cho những ác sự lão đã gây ra.

---------------------

Chú thích:

(1) - Freud: nhà tâm lý học nổi tiếng người Áo gốc Đức + Do Thái, phát triển lý thuyết về "phân tâm học", "đa nhân cách" và một số lý thuyết về bản năng tình dục lệch lạc, trong đó có "hội chứng Ơ-đíp", chính là "Luyến mẫu tình kết" mà Vương Chí Đạo nhắc đến ở dưới, nói về trẻ em bị hội chứng quá yêu mẹ hoặc yêu bố mà có hành vi lệch lạc.